Địa phủ.
Nơi này chỉ có bóng tối vô biên. Trong bóng đêm, những linh hồn trong suốt không ngừng rơi từ trên xuống, rồi bị hút vào một cái cửa động.
Tôn Ngộ Không muốn hít sâu một hơi, lại phát hiện nơi này không có không khí để hít vào.
Nơi này không có đói khát, không có rét lạnh, không có đau khổ, nơi này không có bất cứ cảm giác nào.
Nhưng Tôn Ngộ Không có thể cảm giác được, bởi vì hắn còn sống. Hắn bỗng cảm thấy có thứ gì đó len lỏi vào trong thân thể, không phải cái rét lạnh.
Nhìn xuống, hóa ra đó là những linh hồn trôi nổi khắp nơi vừa chui qua thân thể hắn. Chúng giống như những con sứa, trong cơ thể trong suốt mềm mại có những thứ giống như con sâu nhỏ không ngừng va chạm với nhau.
– Đây là cái gì?
– Chúng ta là dục vọng!
Những con sâu nhỏ kia nói lớn bằng giọng quái dị:
– Thả chúng ta ra! Đừng giết chúng ta!
Tôn Ngộ Không bỗng lại là rùng mình một cái, hắn phát hiện trong thân thể của hắn cũng có thứ gì đó va chạm với nhau.
Hắn vội cúi đầu nhìn thân thể của mình, may là vẫn chưa biến thành trong suốt.
Bước qua cửa động, chân đã có thể dẫm lên mặt đất. Tôn Ngộ Không chỉ thấy trước mắt có một con quái thú vạn chân đang vươn những chiếc xúc tu của mình để bắt những con sâu nhỏ kia ra khỏi hàng nghìn hàng vạn linh hồn, rồi ném vào trong biển nham thạch.
– Khônggggg… Khôngggggg… Cứu ta vớiiiii…
Hàng nghìn hàng vạn tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngớt.
Các loại dục vọng đủ mọi hình dạng rơi xuống như tuyết.
Một cái xúc tu vươn tới trước mặt Tôn Ngộ Không, trên đó còn có một con mắt chớp chớp.
Tôn Ngộ Không giật mình, vội nhảy tránh sang một bên.
Hắn nghe thấy một tiếng kêu thật khẽ:
– Cứu ta với, cứu ta với, cứu ta…
Tôn Ngộ Không đưa mắt nhìn, trên cái xúc tu kia có một con sâu nhỏ có cánh màu hồng đang ra sức đập cánh kêu cứu.
Tôn Ngộ Không nghĩ: Cứu thứ như ngươi thì có ích lợi gì chứ?
Nhưng hắn vẫn phi thân qua, gỡ con sâu nhỏ kia xuống.
– Cảm ơn, cảm ơn, ta phải báo đáp ngươi thế nào đây?
– Nói nhảm, ngươi nhỏ như vậy, làm được cái gì chứ?
– Ta có khi rất nhỏ, có khi rất lớn, có khi rất yếu, có khi lại có thể chiến thắng tất cả đấy.
– Ngươi tên là gì?
– Tên của ta là… Có người đến, để ta trốn vào bên trong người ngươi đã.
Con sâu nhỏ chợt lóe lên một cái, chìm vào trong thân thể của Tôn Ngộ Không.
– Trời ạ! Ta nhìn thấy ai thế này?
Một con quỷ kêu lên.
Tôn Ngộ Không ngước mắt lên, chỉ thấy một người mặc áo quan, à không, là một con quỷ mặc áo quan vừa ngã sấp ở đằng kia.
Tôn Ngộ Không bước nhanh đến:
– Huynh đài không sao chứ?
– Ôi trời ơi!
Con quỷ kia nhảy dựng lên:
– Ta sợ quá, ta sợ quá!
– Ngươi là quỷ mà cũng biết sợ sao?
– Quỷ là hư không, quỷ sợ tất cả những gì là thật, cho dù chỉ là một tia sáng, huống chi ngươi là… Tề Thiên…
– Ta không phải Kỳ Thiên*, ta là Tôn Ngộ Không. Ta tới tìm một người, à không, là một linh hồn.
(*Âm Tề và âm Kỳ đều đọc là Qí, Tôn Ngộ Không hiểu nhầm)
– Ngươi…
Con quỷ kia ngạc nhiên tròn mắt.
– À đúng rồi, ngươi đã quên… May quá, may quá.
– Gì cơ?
Con quỷ kia không dám nói gì nữa. Nó dẫn Tôn Ngộ Không đi dọc theo một con đường tối đen dài hàng dặm, đi tới chỗ sâu trong Địa phủ.
Phía trước đã hết đường, là một vách núi sâu không thấy đáy, mà ngoài kia là khoảng không vô tận.
Nó đưa Tôn Ngộ Không đến bên vách núi:
– Chuyện sinh tử, không có việc gì Địa Tạng Vương không biết, ngươi hỏi ngài là được.
– Ông ta ở đâu? Ta có nhìn thấy cái gì đâu?
– Ngươi có biết đây là chỗ nào không?
– Hình như là tận cùng của mặt đất.
– Đúng vậy, phía trước đã không còn mặt đất nữa. Nếu người phàm đến đây, thì không đượt bước quá dù chỉ một bước, nếu không sẽ rơi vào khoảng không không có điểm cuối. Nơi này gọi là Hãm Không Sơn.
– Thú vị thật.
– Ngươi muốn gặp Địa Tạng Vương thì đi từ đây đi.
– Đi thế nào?
– Đương nhiên là nhảy xuống, còn có thể xuống đáy hay không thì phải xem ngươi tu hành đến đâu rồi.
– Nhảy? Dám đùa giỡn lão Tôn sao? Cho dù là có đáy, lỡ rơi đến một trăm tám chục năm thì chẳng phải chết ở trên đường rồi hả? Để ta ném thử một tảng đá đã… Gặp quỷ rồi, ở đây ngay cả một mảnh đá vụn cũng không có.
– Chuyện này phải xem đạo hành của ngươi. Nếu là người ngộ đạo, sẽ có thể một đường thẳng tắp qua được bên kia, khi đó nhảy xuống chính bay lên, bóng tối cũng hóa thành ánh sáng vô tận.
– Chà, còn huyền bí vậy sao… Vậy ngươi thử trước đi!
Tôn Ngộ Không bất thình lình đạp cho con quỷ kia một cước vào sau lưng.
– Aaaaa… Cứu mạnggggg….
Con quỷ kia rơi thẳng xuống vách núi.
Ngộ Không thò đầu nhìn xuống, nói lớn:
– Ngươi không bay lên à? Có nhìn thấy ánh sáng chưa?
– Con khỉ chết tiệt – ngươi – cứ – chờ – đấy ~~~~~~
Âm thanh nhỏ dần, rồi không nghe được nữa.
– Hừ! Muốn lừa lão Tôn nhảy núi, trông lão Tôn đây giống ngu lắm sao?
Tôn Ngộ Không xoay người, lại phát hiện chỉ có một mình mình trong màn đêm vô tận.
– Nơi này không có phương hướng sao?
– Ai nói không có?
Trong bóng đêm có tiếng trả lời.
– Ai thế? Đừng có đột ngột tiếp lời như vậy được không?
– Nơi này chỉ có hai hướng, lên và xuống.
– Chẳng lẽ muốn tìm Địa Tạng Vương thì chỉ có thể nhảy xuống thôi sao?
Tôn Ngộ Không nhìn xung quanh, cái gì cũng không thấy.
– Cũng không hẳn vậy. Nếu không ngộ, ngàn vạn dặm cũng uổng công. Còn nếu ngộ, dưới chân chính là Linh Sơn.
– Chà chà, thật là thâm ảo… Tóm lại là nói cũng như không, còn không bằng cái đánh rắm!
– Ngươi muốn được giải đáp, nhưng tâm lại không thành, ta làm thế nào điểm hóa được ngươi chứ?
– Điểm hóa ta? Ngươi là cái thá gì chứ? Đi ra!
– Không phải ta ở trước mặt ngươi sao?
– Chỗ nào đâu? Chẳng lẽ là một con trâu đen xì trong đêm à? Lại lên tiếng xem nào? Không thì ít nhất cũng nhe răng một cái xem?
Trước mắt Tôn Ngộ Không chợt sáng lên, sau vách núi bỗng xuất hiện hai mảng trắng lớn, chiếm đường kính vài chục dặm, trong trắng còn có đen, trong đen còn hiện hình ảnh, chính là phản chiếu hình ảnh của Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nhìn hồi lâu:
– À, hóa ra là hai con mắt!
– Biết ta là ai không?
– Hơ… Không biết, mặt của ngươi đâu? Ngươi trừng hai con mắt to nhìn ta làm gì? To là hay lắm chắc? To mà vô thần, mắt cá chết.
– Hừ, đây là thần công ta sáng tạo ra, có thể biến lớn như trời đất, ngươi làm sao hiểu được chứ. Ha ha ha, ta là…
– Khỏi nói, ta không nghe! Ngươi là ai thì quan hệ cóc khô gì tới ta?
– Ta… Ta cứ thích nói đấy, ta chính là…
– Không nghe, không nghe, không nghe, không nghe, không nghe…
– Hừ, hừ, tức chết ta rồi! Con khỉ ngang ngược này…
– Tức giận cái gì? Bằng cái đức tính này mà còn đòi điểm hóa ta hả?
– Im miệng, ta là Diêm Vương!
– . . .
– Hừ! Sao không nói nữa đi? Ngươi muốn đi tìm sư phụ, ta có tâm chỉ điểm ngươi, thế mà còn dám nói năng lỗ mãng!
– . . .
– Nói thật với ngươi, hồn phách của sư phụ ngươi hoàn toàn không tới đây. Chỉ có hai khả năng, một là hắn đã đắc đạo bay lên Thiên giới, hai là còn nhiều vướng bận, còn lưu luyến trần thế, trở thành cô hồn dã quỷ.
Tôn Ngộ Không vẫn không nói gì, quay đầu bỏ đi.
– Ngươi đi đâu vậy?
– Nơi này không có thì ta đi tìm nơi khác.
– Cứ thế đi hả?
– Cảm ơn!
Tôn Ngộ Không cũng không quay đầu lại, nói.
– Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa đi?
– Cảm ơn, cảm ơn! Còn bắt ta nói bao nhiêu lần hả?
– Các ngươi nghe rõ chưa? Hắn nói cảm ơn! Tôn Ngộ Không mà lại nói cảm ơn! Tôn Ngộ Không lại nói cảm ơn với ta! A ha ha ha ha… Thực là quá sảng khoái!
– Ha ha ha ha ha ha…
Trong bóng đêm đột nhiên vang lên vô số tiếng cười. Tôn Ngộ Không phát hiện, hóa ra ở bốn phía trong bóng tối lại có ngàn vạn con quỷ. Hắn bị vây vào giữa, lại còn tưởng rằng quanh người không có thứ gì.
– Ha ha ha, đây là Tôn Ngộ Không sao?
– Xem bộ dạng ngây ngốc của hắn kìa, còn nhìn, nhìn cái gì mà nhìn!
– Ha ha ha ha…
– Ha ha ha ha…
Tôn Ngộ Không bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì cục diện như thế, mà hắn lại rất bình tĩnh.
Trên thực té, hắn muốn nổi giận, lại cảm thấy trong lòng trống trơn, không có gì để phát tiết.
Vì thế hắn chỉ từ tốn bước đi trong những tiếng cười điên dại.
– Vì sao bọn chúng lại cười nhỉ?
– Giờ mình nên làm cái gì?
Hắn vừa nghĩ vừa chìm dần vào trong bóng đêm ở đằng xa.
Diêm Vương kia thở phào một cái:
– Hú hồn, cuối cùng hắn cũng đi rồi, hủy việc chuẩn bị chiến tranh.
Lập tức từ mỗi nơi mỗi góc trong Địa phủ có vô số quỷ tốt chui ra, đông nghịt như một đàn kiến, trên tay chúng nó còn cầm lấy binh khí.
– Hì hì, đại vương, ngài thật sự là dũng mãnh phi thường đó ạ, cứ thế dọa cho Tề Thiên Đại Thánh phải bỏ chạy!
Con quỷ bị Tôn Ngộ Không đẩy khỏi vách núi không biết đã chui lên từ lúc nào.
– Phán Quan, kỳ thật lúc ấy ta cũng sợ lắm, chẳng may hắn nổi khùng lên một cái thì ta chẳng biết phải trốn đi đâu nữa.
Diêm Vương thu biến hóa, hiện hình trở lại là một người rất béo.
– Xem ra chủ ý của Quan Thế Âm rất hữu dụng.
– Đúng thế, bây giờ hắn giống như một con chó ngoan ngoãn, ngoại trừ gâu gâu mấy tiếng thì chẳng tạo được sóng gió gì nữa rồi.
– Ha ha ha ha….
– Ha ha ha ha… Haa…
Chúng quỷ đang cười thì đột nhiên nghẹn lại, miệng há thật to, quên cả khép vào.
Cả đám đổ dồn nhìn về một hướng.
Trong bóng đêm, có một bóng người từng bước bước ra.
Bóng người kia đi rất chậm, nhưng mỗi bước đi đều khiến cho Địa phủ chấn động.
Tôn Ngộ Không!
– Đám cháu chắt Diêm La, chúng ta lại gặp mặt.
Tôn Ngộ Không nói.
– Các ngươi đang cười hăng mà, sao không cười thêm nữa đi?
Đám quỷ vội vàng bịt chặt miệng, chỉ sợ phát ra tiếng.
– Vừa rồi ai cười to nhất?
Mấy trăm vạn con quỷ cùng lấy tay chỉ Diêm Vương.
Mặt Diêm Vương trắng bệch, thoáng nhìn, lão thấy Phán Quan cũng đang chỉ mình. Phán Quan thấy Diêm Vương trừng mắt, vội vàng rụt tay về.
– Lại đây, để lão Tôn tát hai trăm cái!
– Đại Thánh tha mạng! Vừa rồi tiểu nhân chỉ đùa với ngài một chút mà thôi.
– Đùa một chút hai trăm cát tát, đùa nhiều chút thì nát đầu…
Mặt Tôn Ngộ Không đanh lại:
– Các ngươi cười đùa nhiều chút!
Thân mình hắn lóe lên, Diêm Vương còn chưa kịp có phản ứng gì, đã bị hắn bắt được cổ tay.
– Chết đi!
Tôn Ngộ Không phát lực hất tay lên, Diêm Vương bị ném ra ngoài giống như một cái bao tải lớn, bay qua đầu chúng quỷ, rơi thẳng xuống Hãm Không sơn.
– Mọi người xông lên!
Phán Quan vội rống to.
Mấy trăm vạn quỷ tốt gào thét lao lên từ bốn phía.
– Để lão Tôn giết cho đã nào!
Tôn Ngộ Không quát lớn rồi nhảy vào đám quỷ. Tức thì, vô số quỷ tốt bị hất tung như vỏ trấu.