Chương 145

Chương 145

Duệ Húc từng bước bước tới, nhìn gương mặt tái nhợt của cô gái ngã trên mặt đất, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, sự lãnh khốc nhanh chóng bao trùm lấy tất cả. Hắn đi lên trước, đứng ở cạnh Tô Lạc, vẻ mặt lạnh lẽo khiến người khác không lạnh mà run. “Ai đã động vào mặt cô ấy?” Chỉ một tiếng, cũng khiến thời gian, không gian như ngừng lại, chỉ có giọng nói lãnh khốc của hắn như muốn đưa người khác vào chỗ chết. Tay Tôn Dương không ngừng run rẩy, hai mắt chớp liên tục. “Cút.” Một tiếng cút bật ra, Tôn Dương mở to hai mắt, sau đó nhìn Tô Lạc đang ngồi dưới đất. “Cô có nghe thấy không, tổng tài bảo cô biến đó, cô định không để chúng tôi làm việc sao,” Tôn Dương vẫn vênh mặt lên, rõ ràng cô vẫn chưa hiểu rõ những chuyện trước mắt, Kim LiLi xoay người, ngồi xuống, khóe môi khẽ nhếch lên. Có những người, vĩnh viễn không biết mình sẽ chết như thế nào, ví dụ như người phụ nữ ngu xuẩn kia. Tôn Dương đứng thẳng lên, thậm chí còn lộ ra vẻ oan ức nhìn thoáng qua Duệ Húc, lại quay lại trừng mắt nhìn Tô Lạc. “Cô có nghe hay không, tổng tài bảo cô biến đi, cô còn mặt dày ở đây là gì…” Tô Lạc cắn nhẹ môi dưới, trái tim như chìm xuống. Ánh mắt Duệ Húc tối tăm, tàn ác, hắn đưa tay, bốp một tiếng, một tiếng này khiến cho tất cả mọi người không dám thở mạnh, mọi người không dám tin vào mắt mình, chỉ thấy Tôn Dương đưa tay ôm mặt, ánh mắt mở to, tới bây giờ, vẫn chưa hiểu bản thân mình đã làm sai cái gì? “Tổng tài… Tôi tôi…” Cô còn muốn nói gì đó, thấy được vẻ mặt lãnh khốc tàn ác không chút thay đổi của Duệ Húc thì miệng không mở nổi, không dám nói gì nữa. Duệ Húc nắm chặt tay, ” Ta bảo cô cút, cô bị điếc sao?” Ánh mắt hắn như hàng ngàn con dạo nhọn trừng trừng nhìn Tôn Dương, cô ta thật to gan, ngay cả hắn cũng không muốn làm cô gái này bị thương, cô ta còn dám đánh. “Tổng tài, vì sao…” Tôn Dương vẫn ôm chặt mặt, mắt ngập nước mà không dám khóc, dáng vẻ chật vật. “Vì sao?” Khóe môi Duệ Húc nhếch lên, có vài phần châm biếm, ” Cô còn dám hỏi vì sao, vợ ta lại có thể để cho cô đánh sao? Duệ Húc ta chưa bao giờ đánh phụ nữ, đây là cái giá phải trả khi dám đánh cô ấy, cầm đồ của cô, cút khỏi tập đoàn Húc Nhật, đừng để ta gặp lại cô, nếu không, ta nhất định khiến cô sống không bằng chết.” Không khí xung quanh như dừng lại, tiếng loảng xoảng vang lên, chiếc cốc trong tay một người rơi xuống đất, sự im lặng này, một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ. Người duy nhất giữ được bình tĩnh là Kim LiLi, cô chỉ ngẩng đầu nhìn Duệ Húc, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, cô đã đoán đúng, hắn đã từng nói hắn chỉ yêu vợ hắn, mà Tô Tử Lạc lại có thể thoải mái ở tầng bốn năm, chắc chắn quan hệ hai người không đơn giản, Kim LiLi đã sớm đoán được, chỉ là không có cách nào chứng minh, cuối cùng mọi thứ cũng đã sáng tỏ, có chút ghen tị, có chút mất mát, dù sao người đàn ông kia đã khiến cô vừa gặp đã yêu, nhưng so với yêu hắn, cô càng yêu bản thân mình hơn, bởi vì cô biết rõ, người đàn ông kia không dễ chọc. Động tới người của hắn, cả đời coi như đã bị hủy, Kim LiLi có thể tưởng tượng Tôn Dương từ nơi này đi ra, sau này cũng chỉ có thể ra đường ăn xin. Chân Tôn Dương mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất, hắn nói cái gì, cô gái xấu xí này là vợ hắn, nói cách khác là tổng tài phu nhân, cô nhìn tay mình, cô đánh tổng tài phu nhân, ông trời ơi, mắt cô bị mù rồi sao, cho tới khi bảo vệ tới lôi Tôn Dương đi, cô vẫn chưa tin vào những chuyện xảy ra. Lê Duệ Húc ngồi xổm xuống, mím chặt môi, Tô Lạc kéo nhẹ tay áo hắn, “Em không sao,” cô muốn cười nhưng mỗi cử động nhẹ như thế đều khiến nước mắt cô rơi xuống, trong suốt xinh đẹp, vỡ nát trong tim Duệ Húc. “Đồ ngốc,” Duệ Húc đưa tay xoa nhẹ má cô, một nửa gương mặt bị sưng đỏ lên, cô còn vẫn muốn nói, cô không đau sao, thực sự là không đau sao. Sao cô lại ngốc như vậy, vợ của Lê Duệ Húc sao có thể dễ dàng bị người khác bắt nạt, chỉ có cô mới có quyền bắt nạt bọn họ. Hắn ôm lấy cô gái trên mặt đất, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, rời khỏi nơi này, Tô Lạc gắt gao ôm lấy cổ hắn, dán mặt vào lồng ngực hắn, thân thể cô đau quá, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy rất hạnh phúc, vì hắn nói, nói cô là vợ hắn, hắn thừa nhận thân phận của cô. Cả tập đoàn Húc Nhật đều chấn động, người này truyền người kia, tổng tài của bọn họ đã bí mật kết hôn, vợ hắn lại chính là người làm cũng tầng với hắn – Tô Tử Lạc, tất cả mọi người nghĩ và bắt đầu sợ, cảm thấy may mắn chính mình không đi trêu chọc cô, nếu không, hậu quả của Tôn Dương cũng chính là hậu quả mà các cô phải nhận. Trần Mỹ Liên bị giáng chức khi nghe thấy tin này, cả người ôm một đống tài liệu đứng chết chân tại chỗ, hiện tại cô đã biết, bị giáng chức vẫn còn rất may mắn. Tay Duệ Húc không ngừng xoa xoa má Tô Lạc, một tay lau nước mắt không ngừng lăn xuống của cô. “Có thể không làm vậy được không, thực sự rất đau,” Cô kéo bàn tay to của Duệ Húc, hắn dùng lực lớn như vậy, có phải sợ cô chưa đủ đau. Duệ Húc lườm cô một cái, “Nếu không dùng sức, em còn đau lâu hơn,” giữ đau dài và ngắn, không cần nói cũng biết Duệ Húc sẽ chọn cái nào. “Em rõ chưa.” Hắn nói xong, còn dùng tay xoa thật mạnh bên má cô không bị sưng. Tô Lạc đành buông tay hắn ra, biết hắn đang tức giận, hơn nữa là rất tức giận. “Xin lỗi…” Môi cô khẽ mở ra, ánh mắt ngập nước mờ mịt, cuối cùng Duệ Húc buông tha cho gương mặt cô, ôm cô vào lòng, “Tại anh không tốt.” , hắn đặt cằm lên đỉnh đầu cô, “Anh nghĩ như thế đối với em là tốt nhất, sẽ không để em bị tổn thương, thật không ngờ, suy tính như thế, vẫn có kẻ không biết tự lượng sức mình, khiêu chiến với anh.” Hắn nói thực giống như mình là một ông vua, khẩu khí vô cùng ngạo mạn, đây cũng là tư chất trời sinh của hắn. Cuối cùng, Tô Lạc đã buông xuống được, vì hắn mà buông xuống tất cả, có lẽ trước đây còn có chút hoài nghi, nhưng bây giờ sẽ không còn hoài nghe nữa… Không bao giờ… Duệ Húc ôm chặt cô gái trong lòng, cúi đầu, ánh mắt có phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, cảm giác khác lạ, những lời hắn nói có thể khiến một cô gái cảm động.

Người Chồng Máu Lạnh

Người Chồng Máu Lạnh

Status: Completed Author:

Truyện Người Chồng Máu Lạnh là một truyện khá hấp dẫn của tác giả Hạ Nhiễm Tuyết, truyện dẫn dắt bạn đọc đến câu chuyện tình yêu có thể nói là không biết trước được đúng hay sai và không biết phải làm như thế nào. Dẫu biết tình yêu là thứ khó nằm trong tầm kiểm soát cũng không thể bảo đừng bảo ngưng là dễ dàng từ bỏ được, không biết anh và cô sẽ đi như thế nào chỉ biết rằng một vòng trái đất, họ vẫn mắc vào nhau. Mời bạn đọc truyện ngôn tình thấm đẫm hương vị tình yêu này. Cô gả cho một người đàn ông xa lạ, chính là vì, cô mất đi người đàn ông cô yêu.

Bọn họ tương kính như băng, ở chung như nước, chỉ là không biết vì cái gì, của hắn để tâm chăm sóc cô, hắn để tâm dịu dàng với cô, để cho cô nghĩ muốn gần hắn hơn, muốn có được. Mãi đến cô chân chính đích muốn cổ túc dũng khí là lúc cô phát hiện, tình yêu của hắn, sự bảo vệ thủy chúng của hắn đều giành cho một cô gái khác.

Ngón tay cô run rẩy, ánh mắt ảm đạm, “Nếu không thích, vì cái gì muốn tiếp cận?” Người đàn ông chỉ là nắm chặt cằm cô , ánh mắt không có nửa phần thương tiếc, “Nếu không có cô, cô ấy nhất định có hạnh phúc.” Trái tim cô co rút, trong mắt động một loại sắp nghiền nát tuyệt vọng. . “Anh có yêu tôi sao?” Thanh âm của cô hơi run rẩy. “Mau nói a?” Người đàn ông đứng lên, mà cô nhưng là thấy được khóe miệng hắn sự khinh thường còn có hèn mọn, cô đã biết đến đáp án. Khi hắn âu yếm cô giá hắn yêu xong trở về, hắn hướng cô đưa một giấy ly, rồi tuyệt tình mà đi.

Cô chỉ có thể nhìn bọn họ giống như Kim Đồng Ngọc Nữ , hóa ra từ đầu, bọn họ chỉ là dư thừa. Cô xoay người, vỗ về chiếc bụng của mình, thế giới xung quanh như tan nát. Cái kết cuối cùng cho truyện liệu có mỹ mãn không, lời hồi đáp là gì đây, mời bạn đón đọc truyện.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset