Chương 231

Chương 231

Duệ Húc không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục làm việc, “Người cậu muốn thấy đã tới chưa?” Giọng nói cứng nhắc, lạnh lẽo, nếu như hai năm trước đây còn bộc lộ chút tức giận, hoặc cười lạnh còn bây giờ Duệ Húc giống như một con người đã mất đi toàn bộ cảm xúc, giống hệt một cái máy, chỉ biết làm việc và làm việc. Vệ Thần lau mồ hôi trên trán, có chút ngại ngùng noi,” Tôi không gặp được, tôi ở đó đợi mấy giờ đồng hồ, vừa mới về, lại không gặp được Bạch Thiếu Triết và Claudia thần bí kia.” Chiếc bút trong tay Duệ Húc hơi ngừng lại, sau đó lại di chuyển,”Quên đi, rất nhanh là có thể gặp họ, lần hợp tác này giữa chúng ta và Bạch thị nhất định phải làm tốt, việc này sẽ giúp tập đoàn Húc Nhật có sức ảnh hưởng lớn trong giới trang sức.” Hắn lãnh đạm nói, Về Thần không ngừng gật đầu, trong văn phòng chiếc điều hòa bị hạ xuống cực thấp, hơi lạnh tỏa ra khắp nơi, có lẽ một phần cũng vì người đàn ông này nữa khiến nơi đây trở thành nơi lạnh lẽo nhất trong tập đoàn Húc Nhật. “Húc, tôi luôn muốn hỏi anh một vấn đề?” Vệ Thần đứng lên, trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi, nhưng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều. “Uhm.” Duệ Húc đáp lại, tao hắn vẫn nghe được, nhưng mọi sự chuyên chú đều đặt vào tập tài liệu trên bàn. “Húc… Anh hối hận sao?” Vẻ mặt Vệ Thần hơi nghiêm lại. Ngón tay Duệ Húc khẽ cứng lại, chiếc bút cũng ngừng chuyển động, “Cậu muốn hỏi cái gì?” Duệ Húc không hề ngẩng đầu lên. “Anh biết rõ mà còn cố tình hỏi, Húc,” Vệ Thần tựa lưng vào ghế so lon, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Duệ Húc, hắn hỏi cái gì, Duệ Húc còn không biết sao? “Uhm…” lại là một câu trả lời cho có lệ, Vệ Thần khẽ thở dài, Húc, sự hối hận của hắn có phải đến quá muộn. Duệ Húc nắm chặt chiếc bút trong tay, so với tất cả, hắn rõ hơn hết sự hối hận của hắn là quá muốn, chỉ là chẳng mấy ai biết được hắn đang hối hận. “Cậu thật sự không có chút tin tức nào của cô ấy sao? Vệ Thần tôi xin cậu,” Duệ Húc ném chiếc bút trong tay xuống, ánh mắt lộ rõ sự đau đớn. Vệ Thần có chút dao động nhưng hắn lại không thể giúp được gì cho Duệ Húc, thật sự hắn không thể giúp được. Vệ Thần đứng lên, đi tới cạnh Duệ Húc, đặt tay lên bả vai hắn, “Không phải là tôi không muốn nói cho anh biết, thế giới này to lớn như vậy, nếu cô ấy muốn lẩn trốn, cho dù là ai cũng không có cách nào tìm được, hai năm, chúng ta chỉ có thể hi vọng, cô ấy luôn sống tốt.” Chỉ là họ biết rõ, sự hi vọng của họ quá mong manh, một cô gái không có gì cả, đến người thân duy nhất cũng đã không còn, không biết cô còn muốn tiếp tục sống nữa hay không, chỉ có thể chờ đợi, họ vẫn nuôi hi vọng tìm thấy cô, sau đó nói với cô một câu xin lỗi dù đã muộn. Câu xin lỗi này quá nặng nề, không biết cô có thể chấp nhận nó không, cuộc sống của cô, sinh mạng của đứa bé chỉ đổi lại câu xin lỗi. Thật khó mà chấp nhận được. Duệ Húc thống khổ nhắm mắt lại, ánh mắt trời hắt trên người hắn, nhưng lại không thể chiếu vào trái tim hắn. Trái tim hắn đang chết dần chết mòn. Một bức tường bằng thủy tinh trong suốt, lộ ra gương mặt phúng phính dính sát vào tường thủy tinh, Bao Bao chớp chớp đôi mắt, đôi chân nhỏ không ngừng đạp lên. Một lúc sau, Bao Bao ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn xung quanh, rồi chạy về phía trước, vì chạy quá nhanh, thiếu chút nữa là hai cái mông mập mạp bị ngã, một đôi tay nâng hắn dậy. Bao Bao ngẩng đầu, thấy được gương mặt người đỡ hắn, đó là một người phụ nữ, một người phụ nữ rất đẹp, trên mặt còn lưu lại dấu vết phong trần, nhưng không thể xóa đi vẻ đẹp của người phụ nữ đó. “Cẩn thận không ngã,” Giọng nói dịu dàng, Bao Bao chớp chớp đôi mắt to tròn, hai khóe môi cong lên nở nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp. “An Đồng, anh qua nhìn đứa bé này nè,” người phụ nữ vội kéo người đàn ông phía sau, một người đàn ông trung niên, tuy có chút lớn tuổi, nhưng mị lực trên người lại hơn hẳn những thanh niên trẻ, người đàn ông bước nhanh tới, ngồi xổm xuống, một đôi mắt màu trà sắc sảo nhìn một đôi mắt màu trà ngây thơ. “Anh nhìn đứa bé này, thật giống Húc khi còn nhỏ,” Người phụ nữ đưa tay vỗ nhẹ đôi má phúng phính của Bao Bao, kinh ngạc kêu lên, không chỉ giống mà còn giống như đúc, nhất là ánh mắt, cũng màu trà. “Uhm..” Người đàn ông khẽ gật đàu, sau đó ôm Bao Bao béo béo lên. “Cục cưng, nói cho ông nghe, tên con là gì?” Người đàn ông đưa tay vuốt ve mái tóc Bao Bao, trên người còn có mùi máy bay, có vẻ vừa trải qua một chuyến bay dài. Bao Bao chớp mắt nhìn nhìn, “Chú…” cái miệng nhỏ chu lên khiến An Đồng dở khóc dở cười, không biết nên cười thật to không, lớn tuổi thế này rồi mà còn có đứa bé xíu gọi bằng chú. “Cục cưng, gọi ông, ông rất lớn tuổi nha…” tất nhiên là Bao Bao không thể hiểu được ông đang nói gì, Bao Bao nghiêng ngieng cái đầu, nhìn người đàn ông có màu mắt giống của mình. “Cục cưng, nói cho ông biết, con tên gì nào?” An Đồng vỗ nhẹ mái tóc Bao Bao, nhìn gương mặt phúng phính đáng yêu này, vẻ mặt lãnh đạm thoáng hiện nét dịu dàng yêu thương. “Bao Bao…” Cuối cùng Bao Bao cũng chịu hé miêng, nói ra tên của mình. “Bao Bao, đây là tên gì vậy?” An Đồng hơi nhíu mày, lại nhìn nhìn đứa bé tròn tròn trong lòng, cái tên này quả thức rất chuẩn. “Bao Bao chính là Bao Bao a,” Thỉnh thoảng Bánh Bao Nhỏ lại đong đưa hai chân, không có chút sợ hãi nhìn người đàn ông lọ vẻ nghiêm khắc này. “Bánh Bao Nhỏ….” Xa xa truyền lại giọng nói dịu dáng, khiến Bao Bao nở nụ cười mừng rỡ. “Mẹ…” Bao Bao đạp đạp hai chân mình, An Đồng thả Bao Bao xuống, trong chớp mắt, cảm giác mất mát dâng lên trong lòng. Đứa bé này thật đán yêu, nếu như là cháu nội của họ thì thật là tốt. “Mẹ,” Đôi chân ngắn tũn không ngừng chạy về người phụ nữ kia, lập tức ôm láy chân cô, không ngừng cọ đầu mình vào, giống như một con mèo nhìn thấy chủ nhân vậy, chỉ là con mèo này hơi béo rồi.

Người Chồng Máu Lạnh

Người Chồng Máu Lạnh

Status: Completed Author:

Truyện Người Chồng Máu Lạnh là một truyện khá hấp dẫn của tác giả Hạ Nhiễm Tuyết, truyện dẫn dắt bạn đọc đến câu chuyện tình yêu có thể nói là không biết trước được đúng hay sai và không biết phải làm như thế nào. Dẫu biết tình yêu là thứ khó nằm trong tầm kiểm soát cũng không thể bảo đừng bảo ngưng là dễ dàng từ bỏ được, không biết anh và cô sẽ đi như thế nào chỉ biết rằng một vòng trái đất, họ vẫn mắc vào nhau. Mời bạn đọc truyện ngôn tình thấm đẫm hương vị tình yêu này. Cô gả cho một người đàn ông xa lạ, chính là vì, cô mất đi người đàn ông cô yêu.

Bọn họ tương kính như băng, ở chung như nước, chỉ là không biết vì cái gì, của hắn để tâm chăm sóc cô, hắn để tâm dịu dàng với cô, để cho cô nghĩ muốn gần hắn hơn, muốn có được. Mãi đến cô chân chính đích muốn cổ túc dũng khí là lúc cô phát hiện, tình yêu của hắn, sự bảo vệ thủy chúng của hắn đều giành cho một cô gái khác.

Ngón tay cô run rẩy, ánh mắt ảm đạm, “Nếu không thích, vì cái gì muốn tiếp cận?” Người đàn ông chỉ là nắm chặt cằm cô , ánh mắt không có nửa phần thương tiếc, “Nếu không có cô, cô ấy nhất định có hạnh phúc.” Trái tim cô co rút, trong mắt động một loại sắp nghiền nát tuyệt vọng. . “Anh có yêu tôi sao?” Thanh âm của cô hơi run rẩy. “Mau nói a?” Người đàn ông đứng lên, mà cô nhưng là thấy được khóe miệng hắn sự khinh thường còn có hèn mọn, cô đã biết đến đáp án. Khi hắn âu yếm cô giá hắn yêu xong trở về, hắn hướng cô đưa một giấy ly, rồi tuyệt tình mà đi.

Cô chỉ có thể nhìn bọn họ giống như Kim Đồng Ngọc Nữ , hóa ra từ đầu, bọn họ chỉ là dư thừa. Cô xoay người, vỗ về chiếc bụng của mình, thế giới xung quanh như tan nát. Cái kết cuối cùng cho truyện liệu có mỹ mãn không, lời hồi đáp là gì đây, mời bạn đón đọc truyện.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset