Cô đặt đồ ăn mình làm lên trên bàn. “Đây là cái gì, cho heo ăn sao? Sao lại khó ăn như vậy?” Tống Thải Y cầm đũa ăn một miếng, vội vàng nhổ ra, cô chính là muốn gây sự, đồ ăn rõ ràng không khó ăn, cô lại chê Tô Lạc làm không ra gì, đây chính là bản năng của người phụ nữ, cô chán ghét bất kì cô gái nào ở bên cạnh Lê Duệ Húc. Hơn nữa trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, cô gái này không phải đơn giản chỉ là người giúp việc. Tô Lạc quay đầu nhìn thoáng qua cô, “Tôi biết, tôi làm không tốt, nếu cô muốn ăn, bên ngoài có rất nhiều món ăn.” Tô Lạc vẫn cười, đối với sự chê bai của người khác, cô nhận, dù có quá đáng, cô cũng không để ý tới. Chỉ cần cô biết, cô không có kém như người khác nói, hơn nữa, những thứ đó làm ra đâu phải cho cô ấy ăn. Nụ cười trên mặt Tô Lạc, khiến cho Tống Thải Y càng khó chịu, mặt cô ta lạnh lùng, cầm một cốc sữa lên uống, Tô Lạc nhìn cốc sữa trong tay Thải Y, trong mắt thoáng hiện tia đau lòng. Cốc sữa đó là của cô, cô còn chưa kịp uống. “Đây là cái gì, sao lại khó uống như vậy? Mau mang cho tôi một cốc sữa dê.” Tống Thải Y đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn, nhìn Tô Lạc chằm chằm. Tô Lạc thở dài một cái, “Xin lỗi, ở đây không có nuôi dê.” nếu quả thật có nuôi, hoa hồng của Lê Duệ Húc đã bị ăn sạch rồi. “Cô…” Tống Thải Y mới phát hiện mình vừa nói một câu ngu xuẩn tới mức nào, tức tái mặt. Cô tức giận ngồi trên ghế, vốn tâm tình đã không tốt, lúc này thức sự rất khó chịu. Tô Lạc lại đi ra, bưng một bát cháo đặt trên bàn, sau đó đưa tay lau mồ hôi trên chán, có thêm một người xa lạ khiến cô không quen, cô cũng chỉ có thể làm việc của mình. Tống Thải Y nhìn thấy thứ gì đó lấp lánh trên ngón tay Tô Lạc. Trước mắt Tô Lạc xuất hiện một bóng đen, cô mới giật mình thấy tay mình bị cầm chặt. “Tại sao trên tay cô lại có thứ này?” Một tiếng nói chói tay truyền tới tai cô, khiến màng nhĩ của cô khó chịu, tay của cô có chút đau. Cô nhăn mặt lại, nhìn gương mặt lạnh của cô gái kia. Vẻ mặt thuần khiết bây giờ lại chỉ có sự hung dữ, ghen tị, chán ghét, còn có căm hận. Tô Lạc cố gắng kéo tay mình ra, cổ tay cô bị Tống Thải Y nắm đã chuyển màu đỏ, nhưng cô ấy là khách, còn cô là thân phận người hầu.. Cô chỉ có thể chịu đựng.
Người Chồng Máu Lạnh
Truyện Người Chồng Máu Lạnh là một truyện khá hấp dẫn của tác giả Hạ Nhiễm Tuyết, truyện dẫn dắt bạn đọc đến câu chuyện tình yêu có thể nói là không biết trước được đúng hay sai và không biết phải làm như thế nào. Dẫu biết tình yêu là thứ khó nằm trong tầm kiểm soát cũng không thể bảo đừng bảo ngưng là dễ dàng từ bỏ được, không biết anh và cô sẽ đi như thế nào chỉ biết rằng một vòng trái đất, họ vẫn mắc vào nhau. Mời bạn đọc truyện ngôn tình thấm đẫm hương vị tình yêu này. Cô gả cho một người đàn ông xa lạ, chính là vì, cô mất đi người đàn ông cô yêu.
Bọn họ tương kính như băng, ở chung như nước, chỉ là không biết vì cái gì, của hắn để tâm chăm sóc cô, hắn để tâm dịu dàng với cô, để cho cô nghĩ muốn gần hắn hơn, muốn có được. Mãi đến cô chân chính đích muốn cổ túc dũng khí là lúc cô phát hiện, tình yêu của hắn, sự bảo vệ thủy chúng của hắn đều giành cho một cô gái khác.
Ngón tay cô run rẩy, ánh mắt ảm đạm, “Nếu không thích, vì cái gì muốn tiếp cận?” Người đàn ông chỉ là nắm chặt cằm cô , ánh mắt không có nửa phần thương tiếc, “Nếu không có cô, cô ấy nhất định có hạnh phúc.” Trái tim cô co rút, trong mắt động một loại sắp nghiền nát tuyệt vọng. . “Anh có yêu tôi sao?” Thanh âm của cô hơi run rẩy. “Mau nói a?” Người đàn ông đứng lên, mà cô nhưng là thấy được khóe miệng hắn sự khinh thường còn có hèn mọn, cô đã biết đến đáp án. Khi hắn âu yếm cô giá hắn yêu xong trở về, hắn hướng cô đưa một giấy ly, rồi tuyệt tình mà đi.
Cô chỉ có thể nhìn bọn họ giống như Kim Đồng Ngọc Nữ , hóa ra từ đầu, bọn họ chỉ là dư thừa. Cô xoay người, vỗ về chiếc bụng của mình, thế giới xung quanh như tan nát. Cái kết cuối cùng cho truyện liệu có mỹ mãn không, lời hồi đáp là gì đây, mời bạn đón đọc truyện.