Đội Điều Tra Đặc Biệt và Đội Đặc Công chia nhau hành động, hai đội chia nhau ra đi đến hai nơi này, Đội Điều Tra Đặc Biệt đến một công trường được đánh dấu trên bản đồ.
Hiện trường là một mảng hỗn độn, bùn đất xung quanh có nhiều vết máu, chỗ thì từng giọt, từng giọt, chỗ thì từng vũng máu, giống như bảng vẽ màu nâu bị dính những vết máu đỏ sẫm.
Mà chỗ có nhiều máu nhất chính là ở chỗ một người đàn ông, nửa thân trên của anh ta lộ ra ngoài, nửa thân dưới bị chôn vùi trong bùn đất, tay anh ta vô lực trên đất, đầu ngửa ra sau, miệng mở lớn, trên mặt và quần áo đều bị dính máu và bùn đất.
Tần Uyên cuối đầu nhìn thi thể của người đàn ông, trầm giọng nói: “Đã đến chậm rồi.”
Ngôn Luật híp mắt, “Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh.”
Mộc Cửu đứng bên cạnh không nói gì, như là đang suy nghĩ gì đó.
Thi thể người đàn ông được đào lên cẩn thận, Lam Tiêu Nhã kiểm tra sơ qua rồi nói với mọi người: “Bụng người chết bị đâm rất nhiều nhát dao, tay và chân có dấu vết do bị trói, thời gian tử vong là khoảng một tiếng trước.
Thân phận người chết cũng được Hồng Mi nhanh chóng xác nhận, người chết tên là Tương Vĩnh Hâm, 36 tuổi, là một thợ làm vườn, địa điểm Đội Đặc Công đi đến chính là nơi làm việc của anh ta.
Lam Tiêu Nhã kiểm tra thi thể rồi nhanh chóng viết báo cáo, dựa theo yêu cầu của Lam Tiêu Nhã, Thạch Nguyên Phỉ phóng lớn vết thương trên bụng của người chết lên màn chiếu, vết thương không có quần áo và vết máu che khuất nên hiện ra rất rõ ràng.
Tần Uyên nhìn ảnh chụp sờ cằm, “Hình như là một bản đồ.”
Tần Uyên nói: “Và giống như bản đồ trên bụng do vết dao đâm trong tiểu thuyết của Ngôn Luật.”
Mộc Cửu nhìn Lam Tiêu Nhã, “Chị Tiêu Nhã, mức độ mỗi vết dao đâm như thế nào?”
Lam Tiêu Nhã nói cho họ biết: “Có sâu có nông, có một số nhát dao bị đâm trùng lên, mọi người có thể thấy, mấy nhát dao lúc đầu còn nông nhưng càng về sau càng đâm càng sâu.”
Đường Dật nói: “Xem ra tâm lý của hắn đã có biến hóa, từ lo lắng đến càng lúc càng lạnh lùng.”
Mộc Cửu khe khẽ lắc đấu, đôi mắt đen nhánh nhìn họ nói: “Nhưng loại biến hóa này phát sinh trên người hắn thì rất kỳ quái, hai vụ án trước biểu hiện tên hung thủ này là một người tự cao, bình tĩnh, nắm chắc được mọi tình huống, hung thủ của hai vụ án kia xửa lý hiện trường rất tốt, nhưng lần này ngoại trừ việc đem thi thể chôn dưới đất thì hắn không hề xử lý những chi tiết khác. Hắn dùng dao giết người khiến cho tôi có cảm giác hắn chống cự với điều này nhưng vì hắn có chứng cưỡng bức nên hắn phải hoàn thành những việc này, hắn không muốn làm nhưng bị ép buộc phải làm như vậy.”
Ngôn Luật nhìn thoáng qua Mộc Cửu, như suy nghĩ ra điều gì đó.
Tần Uyên suy nghĩ chút rồi nói: “Có thể đồng bọn của hắn đã bị bắt nên hắn nóng nảy hấp tấp, không thể bình tĩnh được, nên mới xử lý hiện trường sơ sài như vậy.”
Tần Uyên nhìn kỹ ảnh chụp hiện trường nói: “Mọi người có để ý bất cứ chỗ nào trên thân thể người chết có vết thương thì đều bị chôn đi không.”
Thạch Nguyên Phỉ chỉ vào ảnh chụp nói: “Đúng vậy, bụng, đùi, chân đều bị chôn dưới đất.”
Tần Uyên nói: “Hắn đang giấu đi những vết thương đó.”
Triệu Cường vẫn không hiểu, mơ hồ hỏi: “A? Điều này thể hiện cái gì?”
Mộc Cửu: “Giống như dây ruy băng màu đỏ.”
Triệu Cường càng thêm mơ hồ, “Chờ một chút, tôi thật không hiểu, sao tên hung thủ này lại liên quan đến dây ruy băng màu đỏ?”
Mộc Cửu: “Thủ pháp gây án, tâm lý và khả năng khống chế của hung thủ có biến hóa lớn, không còn lạnh lùng, có thể thấy hắn bị chứng cưỡng bức, lo lắng và sợ hãi.”
Tần Uyên nói tiếp lời của cô: “Giống như là biến thành một người khác.”
Triệu Cường xoay tròng mắt, suy đoán: “Chẳng lẽ còn có một hung thủ nữa sao?”
Ngôn Luật nâng khóe miệng, “Không, có lẽ có người đã bị tráo đổi rồi.”
“Tráo đổi?” Triệu Cường nhìn tất cả mọi người như đang có điều suy nghĩ, buồn bực nói: “Chờ chút, chẳng lẽ chỉ có mình tôi không hiểu thôi sao?”
Mộc Cửu và Ngôn Luật vào phòng thẩm vấn một lần nữa, Trịnh Dư Khánh ngồi ở đó, thấy họ đi vào, hắn có vẻ càng thêm nóng nảy, không ngừng gảy dây ruy băng màu đỏ, rồi trở về tình trạng như trước.
Ngôn Luật yên lặng ngồi trên ghế, Mộc Cửu đứng đối diện hắn, không ngồi xuống, đôi mắt đen nhánh của cô nhìn hắn, sau đó bình tĩnh nói: “Ở nhà anh, chúng tôi có tìm thấy một tấm bản đồ, trên đó có đánh dấu địa điểm gây án, sau đó chúng tôi thông qua những nơi đó để tìm được bạn của anh, nhưng anh ấy đã giết một người.”
“Chúng tôi đến đó vừa đúng lúc nên đã gặp được bạn của anh, biết anh ta bây giờ thế nào không? Lo lắng hoang mang, sợ hãi, rồi cuối cùng anh ta đã tự sát, anh ấy đã chết.”
timviec taitro
Trước đó Trịnh Dư Khánh vẫn cứ đung đưa người nhưng vì một câu nói của Mộc Cửu mà người hắn cứng đờ.
Mộc Cửu nhìn chằm chằm mặt hắn, bắt được những biến hóa rất nhỏ trên người hắn. “Vậy bây giờ anh sẽ làm gì? Không đúng, chắc bây giờ anh rất hưng phấn, mọi việc đều dựa trên kế hoạch của anh, đầu tiên anh đến buổi ký tặng sách đeo dây ruy băng đỏ để chúng tôi bắt được, sau đó bắt chước theo tình trạng của anh ta để chúng tôi nghĩ rằng anh không phải là người gây án mà chỉ là người chứng kiến, để chúng tôi nghĩ tất cả những vụ án này đều do đồng bọn của anh làm, thì chúng tôi sẽ đi bắt một người khác, mà người đó đang bỏ trốn, lỡ như bị chúng tôi bắt thì anh ta sẽ tự sát.”
“Anh thật sự đã lên kế hoạch cho tất cả, căn nhà kia anh đã sửa sang lại, tấm bản đồ cũng do anh cố tình để chúng tôi tìm được, địa điểm cũng là do anh đánh dấu vào, nhưng anh đã quên mất một điểm, bạn anh bị chứng cưỡng bức đối với số 2 rất có chấp niệm nên đến tờ giấy trên bàn anh ta vẽ cũng phải vẽ hai hình tròn nhưng trên tấm bản đồ chỉ có một hình tròn.”
“Trên tay người kia cũng có vết thương, trên tay anh ấy cũng có một dây ruy băng đỏ, mà dây ruy băng đó là của anh đưa cho anh ta, anh vẫn làm như mình là người bảo vệ anh ấy, nên anh ấy mới tin anh, phụ thuộc vào anh, tiếp tục thực hiện kế hoạch của anh, bởi vì một khi anh ấy đã bắt đầu thì không thể dừng lại được, anh dùng thi thể và bản thân mình kích thích tinh thần của anh ấy, anh ép anh ta mang tội giết người của anh.”
Nếu không phải chúng tôi xuất hiện đúng lúc nên khiến tinh thần anh ta bị suy sụp vậy kế hoạch tiếp theo của anh là gì?”
Kế hoạch đã bị vạch trần, Trịnh Dư Khánh cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ của hắn, hắn xé dây ruy băng đỏ, dựa người vào lưng ghế, trên mặt thậm chí còn mang vẻ tươi cười, “Hay là cậu đoán thử xem?”
Lúc này Ngôn Luật nói: “Vụ án cuối cùng trong tiểu thuyết của tôi là vụ án bắt cóc, nên cậu muốn để anh ta bắt cóc tôi sao?”
Trịnh Dư Khánh thờ ơ nói: “Đúng thì sao? Mọi thứ đều được tôi chuẩn bị hết rồi, mọi người biết thì sao, các người có chứng cứ sao? Đừng tưởng tôi không biết, trong tay các người không có chứng cứ chứng minh tất cả mọi chuyện là do tôi sắp xếp, thậm chí còn không thể chứng minh vụ án giết người là do tôi gây ra.”
“Chúng tôi sẽ để đồng bọn của anh làm chứng.” Ngôn Luật nói xong thì ra ngoài.
“Anh ta chưa chết? Mọi người gạt tôi!” Âm thanh tức giận của Trịnh Dư Khánh từ trong phòng truyền ra.
Mộc Cửu đóng của lại, nhìn vẻ mặt lo lắng của Ngôn Luật nói: “Đại Bạch đang gặp nguy hiểm.”
Lam Tiêu Nhã vội la lên: “Mau chóng gọi điện cho cậu ta, xác nhận xem cậu ấy có an toàn không.”
Ngôn Luật vừa đi vừa nói: “Cậu ấy sẽ không bắt máy, cậu ấy sợ chuông điện thoại.”
Tần Uyên tức tốc lái xe đến nhà Ngôn Luật, dọc đường đi, sắc mặt Ngôn Luật âm trầm, hai tay nắm chặt, Mộc Cửu lặng lẽ đưa tay đặt lên tay của cậu.
Ngôn Luật nhắm mắt, có chút đau khổ nói: “Ngay từ đầu tôi đã biết để cậu ta bên cạnh là sai lầm mà.”