Dịch giả: Oa la la
Biên: Xiaooo
Trong mười ngày tiếp theo, Chu Nguyên dồn hết tinh thần vào việc luyện tập Thiên Nghĩ Thực Độc Văn, dù sao loại nguyên văn này cũng có chút tàn ác, hơn nữa còn có một phần vạn rủi ro mà thân thể hiện tại của Vệ Bân rất có thể sẽ rơi vào tỷ lệ rủi ro nhỏ bé này.
Nếu Vệ Bân chết đi, Vệ gia đoạn tử tuyệt tôn, Vệ Thương Lan mất đi con trai nhất định sẽ nổi điên lên giết chết hắn, cho nên Chu Nguyên chỉ còn cách cố gắng luyện tập không để bất kỳ tình huống xấu nào xảy ra.
May mắn rằng, Chu Nguyên có thiên phú về nguyên văn, hơn nữa thần hồn của hắn đã tiến vào Hư Cảnh trung kỳ, cho nên hắn cũng không gặp khó khăn chút nào khi học Thiên Nghĩ Thực Độc Văn.
Rốt cục sau bảy tám ngày chăm chỉ học tập, Chu Nguyên đã nắm vững được Thiên Nghĩ Thực Độc Văn, việc tiếp theo hắn cần làm là luyện tập cho thuần thục mà thôi.
Trong khi đó ở bên trong thư phòng của phủ Đại tướng quân.
-Mấy ngày nay Chu Nguyên điện hạ đang làm gì?
Vệ Thương Lan ngẩng đầu hỏi Vệ Thanh Thanh.
Nghe ông hỏi vậy, Vệ Thanh Thanh do dự một lát rồi nói thật:
-Hình như điện hạ đang luyện tập nguyên văn nào đó.
Thời gian này Chu Nguyên luôn ở trong phủ Đại tướng quân cho nên mỗi hành động mỗi việc hắn làm, cha con Vệ Thương Lan đều biết rõ.
Da mặt Vệ Thương Lan co giật một chút, trong lòng ông có chút nghi ngờ, không lẽ Chu Nguyên điện hạ đang đợi nước đến chân mới nhảy sao? Rốt cuộc thì điện hạ muốn làm cái gì vậy?
-Ngoài ra.. con phát hiện gần đây Lục thống lĩnh ra khỏi phủ mua một vài thứ.
Cô lo lắng nói những gì mình biết rồi đưa mảnh giấy cho Vệ Thương Lan xem, nội dung bên trong chính là những thứ kịch độc mà Chu Nguyên bảo Lục Thiết Sơn đi mua.
Lúc Vệ Thương Lan nhìn sơ qua những thứ viết bên trong, gương mặt ông giật giật vài cái. Nếu không phải ông cho người đi kiểm tra thân phận của Chu Nguyên thì chắc chắn ông sẽ nghi ngờ động cơ của Chu Nguyên rồi.
-Cha, không lẽ cha thật sự để Chu Nguyên chữa trị cho tiểu đệ hay sao? Hay là chúng ta đi tìm những người khác đi?
Vệ Thanh Thanh nói, trong lòng cô cũng có chút lo lắng không yên đối với Chu Nguyên.
Nghe Vệ Thanh Thanh nói vậy, Vệ Thương Lan thở dài một hơi rồi nói:
-Mấy năm nay chúng ta tìm người còn ít sao? Huống chi nếu độc của tên Hắc Độc Vương kia dễ dàng bị hóa giải như vậy thì hắn ta cũng không thể xưng vương xưng bá ở bên trong Hắc Uyên qua nhiều năm rồi.
-Hiện tại.. chúng ta chỉ đành hy vọng Chu Nguyên điện hạ có thể giải được chất độc này mà thôi.
Sau đó Vệ Thương Lan híp mắt nhìn về hướng đám người Chu Nguyên đang ở, ông tiếp tục nói:
-Hơn nữa, vị điện hạ này rất thông minh, hắn không phải là kẻ ngu xuẩn, trong lòng hắn biết rõ hậu quả của việc đùa giỡn với tính mạng của tiểu Bân.
Nghe vậy, Vệ Thanh Thanh cũng gật đầu đồng ý, cô vẫn nhớ rất rõ thái độ tự tin chắc chắn có thể giải được độc của Chu Nguyên, hơn nữa điều kiện cũng đã thương lượng ổn thỏa hết cả rồi, nếu hắn không thể làm được như những gì hắn đã nói, chẳng khác tự hắn làm mất mặt bản thân.
-Vậy chúng ta chờ thêm hai ngày nữa, con thật lòng mong rằng hắn có thể cứu được tiểu đệ.
Vệ Thanh Thanh thở dài một tiếng, chất độc trong cơ thể Vệ Bân chính là cây gai trong lòng Vệ gia bọn họ, chỉ cần một ngày chưa giải được độc thì bầu không khí ở phủ Đại tướng quân ngày đó vẫn nặng nề khiến người khác không thở nổi.
Tuy rằng Chu Nguyên cho bọn họ một tia hy vọng nhưng bọn họ không dám đặt hết niềm tin vào, ai mà biết được lỡ như sau hy vọng nhỏ nhoi ấy lại là sự tuyệt vọng to lớn cơ chứ.
Lúc này, ở một trang viên lớn trong thành.
-Ha ha, tên Chu Nguyên này tự tin đến mức dám bàn điều kiện với Vệ Thương Lan luôn.
Hai người trong phòng không ai khác chính là Tề Hạo và Vệ Đình, sắc mặt Tề Hạo âm u nghe Vệ Đình báo lại những gì đang diễn ra bên phủ Đại tướng quân.
Có thể thấy được, tuy không ở trong phủ Đại tướng quân nhưng thông qua Vệ Đình hắn vẫn có thể nắm rõ thông tin bên trong phủ.
-Thằng nhóc kia quá kiêu căng rồi, ngay cả Doanh đại sư mà ngươi mời tới cũng không thể giải được Chướng Ma Độc thì hắn làm sao có thể giải được cơ chứ?
Giọng nói của Vệ Đình tràn đầy sự khinh thường đối với việc làm của Chu Nguyên.
-Còn tin gì khác nữa không?
Tề Hạo hỏi ả.
Trên mặt Vệ Đình lộ ra nụ cười dịu dàng lại gần Tề Hạo mà hắn cũng vươn tay ôm lấy eo của ả. Sau đó Vệ Đình lấy mảnh giấy trong tay áo ra đưa cho hắn xem:
-Đây là những thứ mà gần đây tên Lục Thiết Sơn kia mua.
Tề Hạo nhìn sơ qua tờ giấy, hắn lập tức nhíu mày khó hiểu:
-Mấy thứ này toàn bộ là những thứ có chứa kịch độc, rốt cuộc bọn chúng muốn làm cái gì?
Hắn suy nghĩ một lát nhưng vẫn không thể nào nghĩ ra được tại sao nhóm người Chu Nguyên lại đi mua mấy thứ kịch độc này, Tề Hạo bèn cười khẩy một tiếng rồi mỉa mai:
-Thôi, cứ để bọn chúng nhảy nhót vài hôm đi, nếu đến kì hạn mà Vệ Bân bị Chu Nguyên giày vò đến chết thì Vệ Thương Lan nhất định sẽ nổi điên lên mà giết chết đám người bọn chúng.
Trong lòng Tề Hạo cũng không tin Chu Nguyên có thể hóa giải được Chướng Ma Độc.
-Đình Đình, em theo dõi Chu Nguyên đang làm gì ở trong phủ Đại tướng quân giúp ta, nếu như có gì khác thường thì nhanh chóng báo cho ta biết, ngoài ra nếu như Chu Nguyên không thể làm được thì em đứng bên cạnh cha con Vệ Thương Lan châm ngòi thổi gió chọc cho hắn (VTL) không kìm được cơn giận mà ra tay với Chu Nguyên, tuyệt đối không thể để tên Chu Nguyên này có thể sống sót mà rời khỏi phủ Đại tướng quân được.
Tề Hạo nhìn Vệ Đình dặn dò ả.
-Hơn nữa nếu như Vệ Bân bị Chu Nguyên hại chết, Vệ Thanh Thanh nhất định sẽ đau khổ vô cùng, đến lúc đó, em giúp ta hẹn cô ta đi ra ngoài. Dù sao lúc đau khổ cũng là lúc cô ta không hề có chút phòng bị nào, đây là thời cơ tốt nhất để ta có thể chiếm lấy trái tim của cô ta.
Nghe hắn nói vậy, Vệ Đình ai oán chu môi:
-Huynh muốn ta giúp huynh có được người con gái khác sao?
Tề Hạo vẫn lộ ra nụ cười dịu dàng, hắn nói:
-Đình Đình, nếu như em đã muốn gả cho ta thì nhất định phải có sự đồng ý của phụ vương. Chỉ cần em giúp ta có được Vệ Thanh Thanh thì ta sẽ có cơ hội thu tóm Thương Lan quân, chuyện này mà thành công thì công lao của em rất to lớn, phụ vương ta cũng sẽ nể mặt mà cho phép chúng ta thành thân.
Tuy rằng hắn đã ở trong Thương Lan quân một năm rồi nhưng không thể nào tiến sâu vào trung tâm quân đội, trong lòng hắn hiểu rõ Vệ Thương Lan đang đề phòng hắn, cho nên hắn chỉ còn cách ra tay với Vệ Thanh Thanh, như vậy Tề Hạo hắn mới có thể chiếm được Thương Lan quân.
Cô gái này rất có danh tiếng trong đội quân Thương Lan.
-Điều huynh vừa nói có thật không?
Vệ Đình si ngốc hỏi.
Tề Hạo cười cười gật đầu một cái.
Thấy vậy, Vệ Đình cắn môi một cái rồi mạnh mẽ gật đầu, ả nói:
-Được, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp huynh.
Sau đó hai người bọn hắn lại dây dưa một lát, Vệ Đình mới hài lòng rời đi.
Mà Tề Hạo nhìn bóng lưng đi xa của ả, nụ cười trên mặt cũng không còn, hắn ghét bỏ phủi quần áo vài cái, lạnh lùng nói:
-Quả nhiên là một ả đàn bà thích mơ mộng hão huyền.
Ngay khi hắn vừa dứt lời thì một bóng người từ sau bình phong đi ra, người này chính là Tề quản gia, Tề Lăng.
-Đại công tử, tên Chu Nguyên này đang muốn giở trò quỷ gì vậy? Không lẽ… hắn có thể cứu được thằng nhóc Vệ Bân kia sao?
Tề Lăng nhíu mày hỏi.
Nghe vậy, Tề Hạo cười khẩy một tiếng nói:
-Chỉ dựa vào năng lực kém cỏi của hắn mà đòi hóa giải Chướng Ma Độc ư? Nằm mơ.
Mấy năm nay, Vệ Thương Lan luôn phiền não về Chướng Ma Độc trong người Vệ Bân. Mà bản thân ông ta cũng sai người đi khắp nơi tìm cao thủ có thể giải độc nhưng đều không có kết quả, cho nên Tề Hạo không hề tin tưởng một kẻ chưa tiến vào Dưỡng Khí kỳ như Chu Nguyên lại có thể làm được.
-Tuy rằng tên kia không thể giải độc thành công nhưng chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp cho tình huống xấu nhất.
Trong mắt Tề Hào lóe lên một tia sáng, hắn nói.
Nếu lỡ như Chu Nguyên mèo mù vớ được cá rán mà cứu được Vệ Bân thì Vệ Thương Lan chắc chắn sẽ trợ giúp bọn chúng giành lấy Hỏa Linh Tuệ.
Tề Hạo ngẩng đầu nhìn về hướng phủ Đại tướng quân, trong mắt tràn đầy sát khí.
-Vệ Thương Lan ơi là Vệ Thương Lan, nếu như ngươi thật sự đứng về phía Chu Nguyên, bọn ta chỉ có thể giết ngươi mà thôi. Ngươi cứ yên tâm mà chết đi, con gái ngươi, đội quân Thương Lan của ngươi, ta nhất định sẽ chăm sóc cho bọn họ chu đáo.
Dưới cái nhìn chăm chú của các thế lực, thời hạn mười ngày cũng đã đến.
Ở trong viện, sau khi Chu Nguyên thu thập đồ đạc xong xuôi, hắn liếc thấy vẻ mặt giống như sẵn sàng chịu chết của Lục Thiết Sơn thì không nhịn được trợn mắt một cái. Sau đó hắn nhìn hai người Yêu Yêu, Tô Ấu Vi gật đầu một cái.
-Chúng ta đi thôi, sống hay chết đều phải xem ngày hôm nay có thành công hay không!