Chương 116

Chương 116

Lam Uyên cho rằng mối quan hệ giữa cô và thịt tươi trong tương lai gắn kết với nhau nhất chính là nhờ quan điểm về tiền bạc và công việc. Cho nên câu hỏi đầu tiên cô đặt ra chính là: “Trong các cô, ai làm nghệ sĩ để kiếm tiền?”

Tất cả đều lùi ra sau một bước, tỏ ý họ không phải đi làm vì tiền.

Lam Uyên “Ồ” lên một tiếng, thở dài thườn thượt, phẩm chất minh tinh ngày nay càng ngày càng kém. Cô nhún vai, phẩy tay ra hiệu cho sáu mỹ nữ ra ngoài, tay vươn ra nhấc máy điện thoại nội bộ công ty lên, bấm phím tắt gọi cho Đại Tỷ:

– Chị gái xinh đẹp, làm ơn dắt mấy cục bột còn lại sang đây được không?

Đầu dây bên kia nhanh như cắt phát ra chuỗi âm thanh “Tút… tút… tút”. Đồng thời cửa phòng mở ra, một hàng dọc mười mỹ nam tuấn tú muôn hình muôn vẻ nghiêm trang đứng. Lam Uyên chống tay lên bàn đỡ lấy cái cằm nhỏ, mắt đảo qua đảo lại trên người các nghệ sĩ, sau cùng khẽ thở dài ra một cái, không nặng không nhẹ đặt câu hỏi:

– Trong các cậu, ai đi làm vì tiền?

Nam nhân ngoại hình yêu nghiệt xinh đẹp mảnh mai vô cùng kiêu hãnh hếch mặt lên trần nhà:

– Lão tử đi làm để tiêu bớt tiền!

Lam Uyên môi không nhịn được cười thật tươi, cúi đầu tìm tòi hồ sơ của người này đặt sang một bên. Cô chỉ là cười thay cho cái số của mình, nhìn đi, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra. Cậu ta thì thừa tiền, cô thì thiếu tiền, nếu đã như vậy… đương nhiên không thể hợp tác bình thường, phải đào hắn về cho cô quẹt thẻ.

– Đào Đào đúng không? Góc tường nhà ngươi tốt, ta nhận ngươi là đệ tử, lại đây sư phụ đưa giấy chứng nhận nào~

– What? _ Mộc Đào trợn mắt nhìn Lam Uyên, xông tới ôm lấy hồ sơ của hắn bị cô in lên con dấu đỏ chót, thống khổ khuỵu xuống cạnh bàn tự kỷ _ Lão tử muốn đi theo Hoắc đại nhân a!!!

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset