Chương 12

Chương 12

Tình trạng ngủ quên trong nhà tắm là có thật. Ví dụ điển hình nhất là Lam Uyên thường xuyên ngủ quên trong WC nhà Dạ Trạch. Nguyên lai cái bồn tắm của Dạ Trạch lớn hơn, xịn hơn, ngồi vào tạo cảm giác buồn ngủ cực mạnh…

Hôm nay nếu không phải Dạ Trạch mang cái còi cổ vũ bóng đá ra bấm toe toe trước cửa WC, chắc cô ngủ thẳng cẳng đến mức chết ngỏm lúc nào không biết mất.

Lam Uyên vừa đi ra khỏi WC, Dạ Trạch lập tức đi vào, đóng sầm cửa lại. Chính cô quên mất, con hàng này nguyên bản thích tắm đến điên cuồng…

Nhân lúc Dạ Trạch đang tắm, Lam Uyên đi vào phòng kiểm tra cái áo Burberry kia. Mà cũng không cần tìm đâu xa, anh treo nó lù lù trên mắc áo cạnh cửa. Cô bất đắc dĩ đi đến… Nhận định tạm thời: da bên ngoài không có bị ẩm/ mốc, không bị rách, bẩn, nhìn qua vẫn bình thường. Sau khi ngửi từ trong ra ngoài cái áo, khẳng định không có chút dấu vết của mùi nôn hay vết nôn của cô, Lam Uyên treo áo lại vị trí cũ, vuốt ngực thở phào an tâm, quay người trở ra phòng khách.

Không ngờ, Dạ Trạch mắt chữ O mồm chữ A đang đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn cô. Lam Uyên giật mình thót tim. Rõ ràng ban nãy cô thấy anh ta đi vào trong rồi cơ mà??? Nhìn kĩ thấy trên tay Dạ Trạch còn ôm bộ quần áo ngủ, cô mới vỡ lẽ, hóa ra tên này quên chưa lấy đồ để thay, âu cũng là nguyên nhân khiến cô bị bắt quả tang làm chuyện mất mặt này.

Bộ não hoạt động hết công suất của cô sau khi đưa ra giải thích lại tiếp tục ngủ quên, làm Lam Uyên lúng túng không biết mở miệng nói sao cho phải.

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset