Chương 121

Chương 121

Thụy Yên nhướn mày, hướng về phía Lam Uyên đang nhìn, không mặn không nhạt:

– Thẩm Kiều Kiều, cháu gái Thẩm đại gia.

– Ố ồ~ _ Cô lập tức thấy thú vị, môi cong cong lên nụ cười tà mị, hóa ra là có người hứng thú trêu chọc vào cô nha…

Thẩm Kiều Kiều sốt ruột chờ câu trả lời của cô, lại hỏi lại:

– Quản lý Vũ, cô là người ngoại quốc đúng không?

– Không phải! _ Cô không kiểm soát bản thân, cười ngoác tới tận mang tai, thâm tâm kiêu hạnh vạn lần. Phải đấy, bà đây là người ngoại quốc, một người ngoại quốc siêu cấp tài năng, cô đến xin chữ ký đi aaaaa…

Kiều Kiều mấp máy môi, không biết nói gì tiếp, nháy mắt cho Thẩm Trác Nghiêm. Một màn thăm hỏi đây đương nhiên là diễn cho cô xem, Lam Uyên rất vui lòng phối hợp, đặt dao và dĩa xuống đĩa chờ họ hỏi xoáy. Giới giải trí dù bạn không đắc tội ai nhưng luôn có người muốn ai cũng đắc tội họ a. Hẳn là rảnh quá?

– Quản lý Vũ, công ty chúng tôi rất vừa mắt cô… _ Thẩm Kiều tiếp tục bắt chuyện, không quan tâm thể diện vừa bị cô đùa bỡn _ Tinh Hoa Giải Trí tài nguyên dồi dào, điều kiện hoạt động tuyệt đối đứng đầu cả nước, cô…

– Không hứng thú! _ Lam Uyên nhếch môi thanh thanh đáp, cắt ngang lời tiểu mỹ nhân.

– Vậy cô có hứng thú với tôi không?

Giọng nói nối tiếp có chút lạ, Lam Uyên phản xạ nhanh nhẹn hướng sang nguồn phát, phát hiện nhân vật đầu đàn Thẩm Trác Nghiêm đang vô cùng nghiêm túc đặt câu hỏi.

Bộ não của cô lập tức đẩy nhanh hoạt động, ý tưởng phong phú nảy ra:

– Thế nào? Muốn đầu quân theo tôi? Tỷ lệ 80/20, anh trả nổi không?

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset