Lam Uyên đang chờ câu nói này của nàng ta, gật đầu lia lịa:
– Tiểu Kiều nói đúng, tôi không cách nào chấp nhận anh đâu!
Thẩm Trác Nghiêm mặt đen sì hung hăng đem ánh mắt đe dọa đè lên cổ cháu gái, ép nàng ngồi xuống, lại thong dong cho người mang đến bên cô một tập tài liệu lớn khác:
– Vậy thì để Tinh Hoa Giải Trí sáp nhập vào đi…
Phòng ăn lại một lần nữa run rẩy. Thẩm đại gia đang đùa có đúng không? Tinh Hoa Giải Trí là sản nghiệp ba đời nhà họ Thẩm phát triển, anh chơi lớn đến đâu cũng không đến mức đem gia tài bảo bối ra đánh cược chứ?
Chính Lam Uyên cũng mù mịt. Không phải là cô đang hố anh ta, dụ anh ta chấp nhận tay trắng theo cô về công ty sao? Ba giây liền biến thành anh ta hố chết cô rồi? Sáp nhập Tinh Hoa Giải Trí nhìn qua rất tốt nhưng mà cô về khoản này… vẫn thấy hại lấn át lợi:
– Tôi không…
Chưa kịp để cô phản đối, Thẩm Trác Nghiêm tiếp tục đánh xuống một đạo thiên lôi:
– Toàn bộ cổ phần của tôi cho cô.
Đạo diễn Tôn từ đầu đến cuối uống rượu ngon xem kịch hay lập tức phun hết thức ăn trong miệng ra bàn, thất thanh:
– Trác Nghiêm! Cậu bị điên rồi!
Anh ta bị điên thật mà, Lam Uyên âm thầm giơ ngón tay cái với đạo diễn già, ngài nói chuẩn không cần chỉnh.
Cổ phần ảnh đế nói đến không ai không hiểu. Đây là 15% quyền lợi của anh ta trong hội đồng cổ đông Tập đoàn Đan Si Quốc Tế – đại sản nghiệp trong đại sản nghiệp của nhà họ Thẩm, giá trị không thể đo bằng tiền vàng.