Chương 123

Chương 123

Lam Uyên đang chờ câu nói này của nàng ta, gật đầu lia lịa:

– Tiểu Kiều nói đúng, tôi không cách nào chấp nhận anh đâu!

Thẩm Trác Nghiêm mặt đen sì hung hăng đem ánh mắt đe dọa đè lên cổ cháu gái, ép nàng ngồi xuống, lại thong dong cho người mang đến bên cô một tập tài liệu lớn khác:

– Vậy thì để Tinh Hoa Giải Trí sáp nhập vào đi…

Phòng ăn lại một lần nữa run rẩy. Thẩm đại gia đang đùa có đúng không? Tinh Hoa Giải Trí là sản nghiệp ba đời nhà họ Thẩm phát triển, anh chơi lớn đến đâu cũng không đến mức đem gia tài bảo bối ra đánh cược chứ?

Chính Lam Uyên cũng mù mịt. Không phải là cô đang hố anh ta, dụ anh ta chấp nhận tay trắng theo cô về công ty sao? Ba giây liền biến thành anh ta hố chết cô rồi? Sáp nhập Tinh Hoa Giải Trí nhìn qua rất tốt nhưng mà cô về khoản này… vẫn thấy hại lấn át lợi:

– Tôi không…

Chưa kịp để cô phản đối, Thẩm Trác Nghiêm tiếp tục đánh xuống một đạo thiên lôi:

– Toàn bộ cổ phần của tôi cho cô.

Đạo diễn Tôn từ đầu đến cuối uống rượu ngon xem kịch hay lập tức phun hết thức ăn trong miệng ra bàn, thất thanh:

– Trác Nghiêm! Cậu bị điên rồi!

Anh ta bị điên thật mà, Lam Uyên âm thầm giơ ngón tay cái với đạo diễn già, ngài nói chuẩn không cần chỉnh.

Cổ phần ảnh đế nói đến không ai không hiểu. Đây là 15% quyền lợi của anh ta trong hội đồng cổ đông Tập đoàn Đan Si Quốc Tế – đại sản nghiệp trong đại sản nghiệp của nhà họ Thẩm, giá trị không thể đo bằng tiền vàng.

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset