Bụng còn căng trướng do ăn quá nhiều hoa quả, cô quyết định cứ thế đi ngủ.
Thời điểm Lam Uyên nhảy lên giường, chân liền dẫm phải dị vật, thất kinh ‘A’ lên một tiếng, hoảng hốt chạy trối chết ra ngoài phòng ngủ.
Không phải cô nhát gan, chẳng qua gần đây có nghe mấy bà dì lớn tuổi tầng dưới kể chuyện phiếm, thêu dệt cái gì mà lịch sử tòa chung cư cao cấp này ra đời rất kinh dị.
Lam Uyên hai tay run run ôm chặt lồng ngực, kìm nén trái tim đập bùm bụp như muốn nảy ra, đi một vòng phòng khách tìm đèn pin.
Cô rón rén bật đèn, dùng một tay chắn trước chùm tia sáng điều chỉnh phạm vi soi chiếu, đứng thập thò ngoài phòng ngủ ti hí ngó thật kỹ.
Mất một lúc bình ổn tinh thần, Vũ Lam Uyên an ủi bản thân, can đảm nhảy ra ngưỡng cửa, chiếu đèn về phía trước.
– Là tôi!
Bao nhiêu dũng khí của cô lập tức bay theo gió. Lam Uyên giật mình ném đèn pin vào người trước mặt.