Chương 140

Chương 140

– Thí sinh số 117 thông qua! _ Thẩm Trác Nghiêm ngồi vị trí chính giữa trong ban giám khảo hướng phía cô mỉm cười, hô lớn.

Đạo diễn Tôn bên cạnh nhún vai, cầm bút ghi xuống, miệng lặp lại lời Thẩm đại gia:

– Thí sinh số 117 Vũ Lam Uyên thông qua, mời ký tên!

Cô hít vào lồng ngực một ngụm khí lạnh. Trước đây Thẩm Trác Nghiêm có nhắc tới cổ phần của Đan Si Quốc Tế sau khi ký hợp đồng sẽ chuyển nhượng cho cô, nếu anh ta về tay cô rồi vậy cái bảng hiệu ‘Nhà đầu tư’ đặt trên bàn kia là từ đâu ra a?

Lam Uyên cầm bút nghuệch ngoạch mấy nét trên hợp đồng, mắt nghi ngờ liếc sang Thẩm Trác Nghiêm.

– Ấy, Lam Uyên cô ngàn vạn lần đừng hiểu nhầm Thẩm ảnh đế! Cậu ta vừa rồi ngồi tạm cái ghế của nhà đầu tư để nói chuyện với tôi một chút, tuyệt đối họ Thẩm cậu ta không giấu cô lập quỹ đen! _ Đạo diễn Tôn vội vã lên tiếng thay.

Lam Uyên nhíu mày, Thẩm Trác Nghiêm quỹ đen có một xu quan hệ với cô à?

– Ngài nhầm rồi. Tôi chỉ là ngạc nhiên, không có ý kiến gì khác!

Đúng lúc này, Dạ Trạch đột nhiên mở cửa đi vào, nhan sắc chói chang phát hiện bóng hình của Trác Nghiêm liền nổi lên tầng tầng địch ý.

Lam Uyên toát mồ hôi hột. Mấy ngày trước ở tiệm mì bọn họ nhận ra nhau. Thẩm đại phá gia anh ta cáu tới hộc máu, suýt chút nữa lao vào choảng Dạ Trạch. May mắn có cô ở đó đe dọa kịp thời, nếu không hôm nay không biết hai người này sớm thành bộ dạng quỷ gì.

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset