Hai giờ sáng, phân khúc Bạch Miên à Bạch Thiết Tâm ôn bài khuya ở thư viện mới kết thúc.
Lam Uyên hai mắt như sắp sụp xuống, miệng ngáp thật lớn, thu dọn đồ đạc xong liền gọi xe đến đón.
Cách đây không lâu, xảy ra một vụ cưỡng hiếp kinh hoàng ở phụ cận phố Đông. Thượng Hải từ đó ban bố giờ giới nghiêm, hạn chế số lượng xe dịch vụ hoạt động từ khoảng 22h đến 4h. Vừa hay, thời điểm Lam Uyên tan làm thì chẳng có ai buồn tiếp chuyến, cô buộc phải cuốc bộ về khách sạn.
Chẳng qua, cơn buồn ngủ thành công đánh gục cô. Lam Uyên cuối cùng quyết định đi đến cửa hàng tiện lợi đối diện khuôn viên trường Đại học quay phim để chợp mắt.
Thật không ngờ, hóa ra cô cũng không phải người duy nhất đưa ra lựa chọn này. Vừa bước vào phòng nghỉ của cửa hàng, cô ngay lập tức phát hiện mấy khuôn mặt quen thuộc: Thẩm Trác Nghiêm ảnh đế, đạo diễn Tôn, trợ lý Hoàng, Đại Tỷ, nữ phụ Trịnh Thư Kỳ, Thẩm Kiều Kiều và cả Dạ Trạch…
Cô năm phút trước còn tự hỏi bọn họ tại sao tan ca lại nhanh như vậy biến mất, thì ra tất cả là thần tốc tới đây!
Đúng lúc, phía sau lưng Lam Uyên có người đi vào va phải. Cô lảo đảo bám vào tường, đồng thời trợn mắt nhìn thủ phạm:
– Dương Thụy Yên? Cô làm sao xuất hiện ở đây?
Không cần để ảnh hậu trả lời, tầm mắt cô đã rơi xuống trên đồ đạc nàng lỉnh kỉnh mang theo.