Chương 145

Chương 145

Lam Uyên hướng Dạ Trạch khẩu hình: Tây tây tây tâyyy…!!!!

Bạn thân: Sao lắm Tây thế?

Sao cô biết Thẩm Trác Nghiêm hắn làm ăn kiểu gì, trợn mắt lườm anh.

Ảnh đế nhếch môi, không chấp cô gái ngồi phía sau làm nội gián.

Đại Tỷ đối mặt Thẩm đại gia cũng nghe thấy động tĩnh của Lam Uyên, nháy mắt: Cái gì Tây?

Cô xám mặt theo dõi động tĩnh, lại thay đổi: Nhị văn, nhị văn, nhị văn, là nhị văn!!!

– Ván này không nhỏ, xem kỹ đi! _ Thẩm Trác Nghiêm chép miệng, tay thao tác nhanh chóng, hô – Phát tài!

Tôn Mạnh Thắng không vui đưa ra chữ Phát.

Lam Uyên nhìn quân bài trong lòng bàn tay Thẩm ảnh đế, nhanh nhảu giơ bốn ngón tay: Tứ sách!

– Hừ… không cho ngươi đánh! Phát tài! _ Dạ Trạch nhặt một quân lên lật xuống chữ Phát, đắc chí nhìn người bên tay phải.

– Ngũ sách!

Đại Tỷ, Tôn Mạnh Thắng cùng anh ngớ ngẩn: Không phải Lam Uyên tình báo tứ sách sao? Như thế nào biến thành ngũ sách rồi???

Thẩm Trác Nghiêm chuẩn bị rời bàn, tổng kết thành tích:

– Khản khản môn…

– Con mẹ nó không tính nữa! _ Lam Uyên đột ngột chen ngang, chen vào xoa bài, xóa sạch kết qua ván vừa rồi _ Chơi lại từ đầu đi!

Tất cả im lặng, dùng ánh mắt như dao chọc tiết lợn phóng đến chỗ cô, đồng loạt quay lưng xoay ra chỗ khác: Vũ Lam Uyên cô làm gian tế bất thành còn đổ lỗi cho khổ chủ, bọn họ đã bị cô ép chơi tới sáng rồi đấy!

Dương Thụy Yên, Trịnh Thư Kỳ, Thẩm Kiều Kiều, trợ lý Hoàng may mắn thử nghiệm trước, chỉ là cùng chơi với cô một tiếng, thuận tiện dạy họ Vũ cách chơi mạt chược rồi bị cô não tàn hỏi đến tức hộc máu mà thôi. Thảm hại phải nói đến Thẩm Trác Nghiêm, Dạ Trạch, Đại Tỷ và đạo diễn Tôn, vô tình ‘được’ phát hiện có tài vận hơn người, bắt cả bốn so tài liên tục…

Hiện tại là bảy giờ sáng, mọi người mất ngủ mệt mỏi cả đêm quyết liệt bỏ phiếu để cho đạo diễn Tôn hủy bỏ lịch quay. Con mẹ nó tất cả phải ‘đội ơn’ cái đứa não tàn nào đấy thôi…

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset