Chương 146

Chương 146

Nhân lúc cửa hàng tiện lợi còn chưa đông đúc, một đoàn nhân vật rồng rắn kéo nhau đi về.

Kiều Kiều, Trác Nghiêm nghe nói sẽ qua nhà bà cố gần đây mượn giường chợp mắt.

Đạo diễn Tôn, trợ lý Hoàng có bố trí khách sạn trừ trước, hôm nay có dịp lập tức đi nhận phòng.

Những người còn lại có cô, Dương Thụy Yên và Trịnh Thư Kỳ. Dạ Trạch mặc dù không hài lòng cô để hắn lại khách sạn với Tôn Mạnh Thắng nhưng sau khi nghe nói ba người bọn cô muốn đi chơi phố liền lập tức đồng ý.

– Nghe nói em từ nước A tới hả? _ Trịnh Thư Kỳ là người mở lời trước.

Lam Uyên không ngờ đàn chị lại có mặt thích hóng bát quái như vậy, nhưng nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc xinh đẹp cười một cái, phòng tuyến cảnh giác liền tan vỡ. Người ta đẹp người ta có quyền mà. Cô gật đầu, đáp lại:

– A, đúng rồi đó~ Không phải nghe nói đâu, em vốn là người nước A.

Dương Thụy Yên đi phía trước liền khựng lại, ôm lấy một bên tay của Lam Uyên, hai mắt như nạm kim cương sáng lên chói mắt:

– Nghe nói Đô đốc mới lên đằng đó rất đẹp trai nga! Em gái xinh đẹp giao thừa có muốn quay lại cố hương đón năm mới không? Dắt chị đi với!

Thái dương cô chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Mẹ nó, ảnh hậu nàng không biết sợ là như thế nào à???

Chưa hết, cánh tay còn lại của cô cũng bị Trịnh Thư Kỳ siết chặt:

– Cả chị nữa! Em gái xinh đẹp nhớ dắt chị về với!

Cô nhún vai, hỏi lại:

– Sao hai người không đi với nhau sang đấy đi?

– Aizzzzz… nhà ngươi tốc độ hóng tin tức cũng quá chậm rồi! _ Dương Thụy Yên vỗ vai cô lắc đầu chán ngán _ Nước A sau đảo chính liền hạn chế nhập cư a! Chỉ có công dân chân chính mới có thể ra vào, hơn nữa xuất nhập cảnh đều phải qua kiểm duyệt kĩ càng, đưa lên tận tay Đô đốc đóng dấu.

Cô biết nói gì bây giờ??? Chẳng lẽ đi nói với hai bông hoa kia vốn dĩ cái luật lệ đó sinh ra là dành riêng cho cô hả?

– A! Phải rồi, nghe nói Đô đốc ban ra quy củ khác người kia chính vì hắn người yêu cũ nha! _ Trịnh Thư Kỳ đột nhiên nói.

Lam Uyên lập tức sặc nước miếng. Đến tin tức như vậy nàng ta cũng biết là sao? Chưa cần cô truy hỏi, Dương Thụy Yên đã lên tiếng:

– Làm sao ngươi biết?

– Hahaa… _ Trịnh Thư Kỳ cười gian xảo, ghé xuống tai bọn họ nói thầm _ Em trai ta là người làm việc cho Đô đốc nha!

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset