– Vậy… em trai chị có biết người phụ nữ kia là ai không? _ Lam Uyên dè dặt đặt câu hỏi, chỉ sợ bản thân lỡ lời nói cái gì đáng ngờ.
Đáp lại cô là ánh mắt hình viên đạn của đối phương.
– Tôi mà biết thì đã không ở đây bàn tán rồi! – Thư Kỳ thở hắt ra, khuôn mặt không hài lòng.
Cô đặt xuống tảng đá trĩu nặng trong lòng. May mắn Thập Nhất hắn còn chút lương tâm, không có nói ra tên của cô.
Thụy Yên trở lại vấn đề chính:
– Thế nào? Bao giờ em về nước A?
Lam Uyên nhún vai:
– Không định về a!
– Không về? _ Thư Kỳ trợn mắt _ Đế quốc là quê hương em đó nha!
– Em làm mất thẻ công dân rồi!
– Mất cũng có thể làm lại mà!
– Em quê quán đích thực ở vùng núi…
Ảnh hậu Thụy Yên cùng Trịnh Thư Kỳ trực tiếp K.O. Nước A trung tâm Đế đô hội tụ tinh anh, nếu em gái nhỏ không ở đó, mấy người các nàng cũng không cách nào ra vào thủ phủ.
Tám chuyện chán chê, ba người hướng tầng bảy trung tâm thương mại đi tới. Dương Thụy Yên muốn tìm mấy kiểu váy dạ hội giới hạn cho liên hoan phim năm sau. Thư Kỳ ngạc nhiên:
– Không phải muốn tranh danh hiệu Ảnh hậu lần nữa chứ?
– Không có nha! _ Ảnh hậu nháy mắt, liếc sang cô _ Ta là đi lấy lòng tân Ảnh hậu!
Lam Uyên một giây liền bị nàng hạ gục. Cô thừa nhận, nếu cô không phải con gái, cô nhất định sẽ quỳ gối làm hoa si cho Dương Thụy Yên mất, huhuu… Nhìn xem, miệng lưỡi người ta ngọt hơn mật hơn đường!