Chương 158: Ma đông siêu

Ma đông siêu

Biệt danh: Shịp

Ngày sinh: 15/08

Cân nặng: 83kg

Chiều cao: 1m85

Nhóm máu: B+

Từng học tại:

– Trung học Đông Đô

– Đại học Quốc gia (ngành Vật lý kỹ thuật + Kỹ thuật dầu khí)

Ngoại ngữ:

– Anh (cực ngu Anh, nói trắng ra là chỉ biết “Hello” với “How are you?”)

– Pháp (cái này thì siêuuu đẳnggg~)

Gia đình:

– Ba: Ma Tất Điền

– Mẹ: Đinh Tuệ Tuệ

– Vợ (trong tương lai): Lý Tịch Liên

Một vài thứ hay ho…:

Vào giờ ngủ trưa năm Đông Siêu lớp 7, đám nam sinh nghịch ngợm hay rủ nhau vào nhà vệ sinh đọ tiểu đệ ai dài hơn. Không may… bạn học Ma mở cửa đi vào đúng lúc các bạn khác đang đứng đo thứ đó của nhau, ngay lập tức bị hội đồng kia lao tới đè xuống tụt quần…

Sau một hồi la hét gào rú, Đông Siêu được trả tự do cùng mẩu giấy “Chứng nhận Thanh niên cứng”. Thời điểm anh bước ra ngoài trùng hợp bắt gặp Lam Uyên đi ra từ nhà vệ sinh nữ, tâm lý e ngại vẫn còn nên vội vội vàng vàng chạy trước.

Chẳng qua, chạy chưa tới năm mét đã nghe thấy tiếng họ Vũ tốt bụng gào lên nhắc nhở:

– Đít quần cậu rách lộ cả sịp kìa!!!

Từ đó về sau, biệt danh ‘Sịp’ được truyền đi từ miệng hội nam sinh. Bất quá, con giun xéo lắm cũng quằn, một ngày nọ, Đông Siêu phát rồ, đuổi đánh đám người kia một trận, cảnh cáo không ai được gọi anh là ‘Sịp’ nữa.

Xử lý xong xuôi, anh bắt gặp Lam Uyên đứng xem trò vui, miệng nhai kẹo cao su nhóp nhép cười toe toét vẫy tay chào:

– Hello Sịp!

Chưa tới hai giây, cô chợt nhớ tới lý do đám người kia bị tẩn sấp mặt, lại sửa lại:

– Hello Shịp!

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset