Chương 16

Chương 16

Thiên Bình váy áo lộng lẫy, ttrang điểm xinh đẹp, hoa hoa lệ lệ rời đi. Lam Uyên tiễn cô xong mới nhớ chính cô chưa có gì bỏ vào bụng, lập tức lao vào bếp tìm thức ăn.

Những tưởng mở tủ ra sẽ là mỹ thực thơm ngon, không ngờ trong tủ trống không.

Dạ Trạch mở cửa phòng, không buồn liếc cô, đem bát đĩa bẩn bỏ vào bồn rồi ưu nhã ngồi ngoài phòng khách. Hành động này chứng minh, anh đã ăn hết bữa trưa của cả hai người rồi. Lam Uyên tức không nói nên lời, chỉ tay vào Dạ Trạch đang thản nhiên xem TV lại chỉ vào bát đĩa trong bồn rửa kia:

– Cậu… cậu… đồ ăn trưa… cậu ăn hết rồi?

Người kia nhìn cô bằng nửa con mắt, khinh khỉnh đáp:

– Tôi không ăn, chẳng lẽ cô ăn???

– Tôi cắn chết cậuuuu!

Lam Uyên đau đớn gào lên, nhào về phía sofa, cầm gối dùng sức đập liên tục vào người Dạ Trạch:

– Mẹ nó, tên ác độc nhà mi mau trả lại đồ ăn cho bà đây!

Người kia bị đánh cũng quật cường đứng dậy đấu tranh, cầm lấy chiếc gối màu hường ngay cạnh đó lao vào phản kích:

– Ông đây một ăn không nôn trở lại!

Lam Uyên mặt đỏ bừng, chạy theo sau Dạ Trạch, thù này không trả không được. Nhân lúc anh đang đắc ý vừa đánh một chưởng trúng cô, lập tức lao lên giành thế chủ động. Chân trái bước lên trước lấy đà, Lam Uyên sải chân còn lại tới ngay chỗ Dạ Trạch đang đứng, tung ra ‘Như Lai thần gối chưởng’ vào mặt anh.

Đột nhiên phát hiện bàn chân trái chuyển động trượt về phía sau, Lam Uyên thất sắc, nhanh mắt đảo xuống phía dưới, nguyên lai là cô dẫm phải điện thoại của anh, chỉ kịp ‘A’ lên một tiếng, sau đó ngã ngược về sau, eo đập mạnh vào cạnh bàn thủy tinh.

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset