Thẩm Trác Nghiêm ngồi xuống cạnh bên Lam Uyên, bàn tay nhanh như chớp thò xuống đoạn áo gần mông cô rút ra một cái túi chườm màu hồng phấn. Anh đen mặt vứt trả cho cô, tiếp tục thử vận may móc ra một cái nữa.
Lại là màu hồng! Hơn nữa còn là màu hồng tím chóe lóe của mấy bà dì đồng bóng!
Quản lý Vũ nhếch môi khiêu khích:
– Chấp nhận đi, toàn bộ túi tôi mua đều đặc biệt màu sắc dành cho khả ái thiếu nữ!
Mộc Đào lườm Thẩm ảnh đế một cái, đoạt lấy cả hai túi chườm nhét vào ngực:
– Anh không cần thì có thể cho tôi… hừ hừ… lạnh chết mẹ…
Dạ Trạch không biết từ đâu chui ra, mang tới mấy cốc trà sữa nóng thả vào trong áo Lam Uyên. Cô ban đầu giật mình “A” lên vì nóng, về sau phát hiện vật mình đang ôm là trà sữa lại một lần nữa hú lên một cách mất kiểm soát:
– Ôi mẹ ơi trà sữa nóng… huhu… trà sữaaaaa~ trà sữa của đời con~ ư ư ư
Dạo này quan hệ đối địch giữa Trác Nghiêm và Dạ Trạch hòa hoãn rất nhiều. Mặc dù không rõ lí do như thế nào, bất quá, dẫu sao vẫn tốt hơn bọn họ mỗi ngày mang nhau ra rỉa lông rỉa thịt.
Con hàng họ Dạ so với cô sự nghiệp đi lên càng rõ. Mới tranh thủ đi quay vài ba quảng cáo đồ ăn đã được các em gái, bà dì săn đuổi ráo riết, lập nguyên một cái fanpage tới nay có tất thảy hai triệu người theo dõi.
Thành công bước đầu của anh đương nhiên không thể không nhắc tới ai đó ủy khuất buông xuống vai diễn của mình…
Lam Uyên nuối tiếc nhìn thật lâu Thẩm Trác Nghiêm, thật không nỡ lòng nào hạ xuống lo lắng cho cái khuôn mặt này. Rốt cục, cô cắn răng, run run đem một trong số bốn cốc trà sữa đưa tới trước mặt anh, mắt nhắm chặt cố kìm lại sự đau xót như cắt da cắt thịt.