Chương 173

Chương 173

Thế nhưng con hàng họ Dạ chơi lớn, hôm nay gọi tới một thùng lớn trà sữa cho cả đoàn phim…

Mộc Đào rất đắc chí, khinh bỉ nhìn quản lý Vũ: Chị cấm là một chuyện, quản lý Dạ có nghe hay không lại là một chuyện khác!

Không chần chừ lâu, Tiểu Đào lăn tới bên cạnh chỗ Dạ Trạch đang phân phát cho mọi người, cái đuôi cún nhỏ vẫy vẫy:

– Quản lý Dạ, cho em một phần với!

Dạ Trạch trao suất cuối cùng cho Thái Kỳ Nhiên, quay sang nghệ sĩ nhỏ mập mạp kết luận:

– Phát hết rồi!

Đến lượt Lam Uyên vênh váo khinh bỉ lại Mộc Đào: Nhìn đi! Ở đây cô chính là công lý! Muahahahaaa…

Cuối cùng, Lam Uyên nhường cho Mộc Đào một cốc và Dạ Trạch một cốc. Nguyên lai bạn thân đặc biệt mua cho cô bốn size XL full topping béo ngậy… cô không cách nào ư ư hết cả bốn lít trà sữa cộng thêm cả tấn trân châu, pudding lẫn cheese dẻo kia được.

Vì quá no, thời điểm đoàn phim thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nội thành có phần chậm chạp hơn rất nhiều. Nói trắng ra chính là tốn gấp đôi thời gian. Hình như ‘Tây Hải’ cái đoàn này rất có duyên với mấy hoạt động diễn ra vào đêm khuya ấy nhỉ?

Xe công đỗ lại trước chung cư của nghệ sĩ Thanh Thiên Giải Trí. Lam Uyên vươn vai một cái, tự nhiên cảm thấy sinh lực tràn trề, tự giác vác đồ của mình và Dạ Trạch lên căn hộ, không để ý ánh mắt ngỡ ngàng của hội người phía sau.

Tư Mã Ngọc huých tay Thái Kỳ Nhiên nói nhỏ:

– Hình như quản lý Vũ ban đêm đặc biệt khỏe mạnh?

– Hừm? Nghe nói quản lý Vũ và quản lý Dạ sống chung?

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset