Chương 174

Chương 174

Ánh mắt Tư Mã Ngọc trầm xuống. Hóa ra mỗi đêm thời điểm này người ta cùng nhau ‘tập thể dục’, không trách quản lý của cậu lại ‘mạnh’ như thế. Tin tức manh nha trong giới báo chí đồn đại kia hẳn cũng không phải không có căn cứ.

Lăng Quán cùng cậu mỗi người phụ trách một túi đồ giúp các diễn viên nữ đem về phòng. Thời điểm hoàn thành có chút muộn, Lăng Quán người đầy mồ hôi, mặt đỏ ửng lao ngay lên giường ngủ. Tư Mã Ngọc nằm giường đối diện quan sát bạn cùng phòng một hồi lâu, sau khi chắc chắn hơi thở của Lăng Quán đi vào ổn định thì lặng lẽ đứng dậy mở cửa ra ngoài.

Bất quá, sau khi nghe tiếng cửa thanh âm phát ra lần thứ hai, thanh niên dáng vẻ ngủ say như chết lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng người nhìn tới chiếc giường trống không đằng kia.

Tư Mã Ngọc không cần tránh né góc quay của camera, dù sau thời gian này người đó ắt hẳn đã hạ xuống để cậu thuận tiện di chuyển. Trước phòng 444 gõ cửa một tràng theo nhịp 3-6-1-1, tức khắc cánh cửa gỗ mở ra, người bên ngoài theo đó lách người vào trong.

Lăng Quán nấp cách đó một bờ tường dâng lên nhiều nghi vấn. Vốn dĩ anh tưởng rằng bạn cùng phòng là người do đối thủ ghen ghét Lam Uyên cài vào, song rốt cục người móc nối với cậu ta lại là người trong đoàn. Được rồi, phòng 444 chứ gì, anh chỉ cần theo dõi thật tốt rồi báo lại cho quản lý Dạ là được.

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset