Chương 175

Chương 175

Tư Mã Ngọc vào phòng liền thấy boss nhà mình bộ dạng vô cùng vui vẻ, nằm dài trên ghế uống champagne. Đừng có đùa nha, hôm nay ngài ta khui hẳn chai Shipwrecked trị giá hơn 20 ngàn đô đấy…

– A? Đến rồi à? Uống không?

Cậu rùng mình, da gà nổi lên tầng tầng lớp lớp. Dường như thái độ boss không còn đi theo quỹ đạo bình thường, Tư Mã Ngọc cẩn thận dò xét:

– Xem ra ngài đang có kinh hỉ gì rồi?

– Hôm nay Nhã Ly cho ta một cốc trà sữa a~

Con mẹ nó, hóa ta chủ nhân là vì cái này? Cậu có nên thật sự vạch trần Nhã Ly nàng là vì quá no cùng muốn cảm ơn thay Dạ Trạch mới nhường bớt cho ngài một phần không?

Thẩm Trác Nghiêm nụ cười trên môi không dứt, phẩy tay cho Tư Mã Ngọc ngồi xuống:

– Tháng này tốt. Cậu muốn thưởng thêm bao nhiêu cứ tìm đến Thẩm gia chi nhánh lấy tiền.

Thấy tai mắt nhỏ còn ngập ngừng, lòng anh trầm xuống:

– Còn chuyện gì muốn báo?

Tư Mã Ngọc như gãi trúng chỗ ngứa, tức khắc xổ ra:

– Tin đồn phu nhân cùng quản lý Dạ giống như có lửa mới có khói vậy. Vừa rồi hỏi qua Thái Kỳ Nhiên thân thiết với Mộc Đào biết được họ thật sự là chung sống một căn hộ. Boss, ngài không lo lắng sao?

Thẩm Trác Nghiêm nhướn mày, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành thoáng một nét kiêu ngạo:

– Nhã Ly phẩm vị tuyệt đối không dừng lại ở chỗ Dạ Trạch.

– Nhưng… ngộ nhỡ…

– A? Ngộ nhỡ? Ngộ nhỡ cái gì? _ Ảnh đế cười khẩy _ Nếu nàng muốn ta liền mặc nàng chơi, dù sao nàng vẫn là người của ta. Hơn nữa, hậu cung ba ngàn của nàng cũng không có ai đủ sức gây mưa gây gió…

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset