Tư Mã Ngọc không dám ý kiến, chào hỏi qua Thẩm Trác Nghiêm rồi lui về.
Thời điểm cậu đi ra Lăng Quán vẫn một mực mai phục ở ngoài cuống cuồng vác dép chạy về phòng. Suýt nữa thì quên anh ta là đi theo dõi chứ không phải bắt gian…
Thẩm ảnh đế say sưa tự kỷ một hồi chợt nhớ ra bản thân còn việc chưa giải quyết, tìm điện thoại gọi về chính gia.
Bắt máy là gia chủ họ Thẩm, giọng nói mang phần càu nhàu khó chịu:
– Nửa đêm anh gọi cái mẹ gì?
– Bao giờ bên đó xong xuôi?
Ba anh đột nhiên im lặng một hồi, sau cùng khó khăn kết luận:
– Phải qua tháng tư năm sau. Một dòng cổ tộc lịch sử hơn mấy trăm năm cũng đâu dễ giải quyết như vậy…
– Không xử lý xong trước Giao thừa thì đừng hòng tôi…
– Ai, Nhã Ly thế nào rồi? _ Thẩm Trung đánh trống lảng cắt ngang.
Khóe mắt Thẩm Trác Nghiêm giật giật, lão già nhà anh dường như đặc biệt biết cách khiến anh ngừng cáu giận nhỉ?
– Vẫn tốt!
– Hử? Tốt như thế nào?
– Mới được nàng cho một phần lễ lớn.
Thẩm gia chủ giật mình. Con trai ông quả nhiên sóng sau xô sóng trước, mới gặp hôn thê chưa tới nửa năm đã có bảo bảo rồi. Bất quá, đây lại là một cái phao cứu mạng nha. Tiểu bảo bối sinh ra rất dễ lấy lòng, chỉ cần ông thân mật sủng ái nó thật tốt, không sợ nghịch tử kia mỗi tháng muốn cắt sinh hoạt phí chi xuống gia tộc…
– Vậy Mộc gia con muốn thời điểm nào loại bỏ?
– Trước tháng sáu năm sau, không được phép chậm trễ hơn!
– Được, như thế đi.