Chương 179

Chương 179

– Con mạ nhà màiii! _ Lam Uyên cáu phát rồ phi thẳng cái điện thoại vào góc giường, vò đầu bứt tai, đập tay đập chân loạn xạ.

Dạ Trạch đang ở trong nhà vệ sinh đánh răng miệng còn đầy bọt vội ngó ra hỏi:

– Làm sao đấy?

Cô một bụng tức anh ách trả lời:

– Facebook lag, messenger lag, youtube lag, weibo lag, QQ lag, WeChat lag, cái mẹ gì cũng lag…

– A? Không phải bình thường vẫn thế sao? Thông báo nhiều mà…

Lam Uyên lườm anh gay gắt:

– Không phải tài khoản chính! Là đang đăng nhập tài khoản nhỏ cày like với view~

Quản lý Dạ thở dài, bơ đẹp Lam Uyên, tiếp tục sự nghiệp làm đẹp hàm răng xinh. Cái người ngoài kia thật sự điên rồi. Kể từ khi trên mạng bắt đầu đếm ngược bảng xếp hạng các nghệ sĩ nổi bật nhất năm là cô bắt đầu điên cuồng lập tài khoản cày ngày cày đêm, không màng thời gian công sức, liên tục quần quật ôm điện thoại, PC, laptop rồi mượn account tất cả mọi người xung quanh để vote. Về sau phát hiện bảng xếp hạng còn mấy mục như top phổ biến, top quan tâm,… thì cô càng phát rồ phát dại. Có nghệ sĩ nào tự kỷ nặng như Lam Uyên không? Phân nửa lượng người theo dõi và phiếu vote đều tự mình vận động (Phân nửa còn lại… do Dạ Trạch và Thẩm Trác Nghiêm mở lòng xin fan nhà mình chia sẻ cho cô~).

Sinh lực tràn trề không xả đi được, Lam Uyên rốt cục nằm lăn ra ngủ say như chó chết. Dạ Trạch chờ cô ngủ xong mới bí mật mở điện thoại nhắn tin cho Lăng Quán, dặn cậu ta buổi tối tìm người làm việc.

Phòng 321 đêm khuya vang lên tiếng ‘Tinh~ Tinh’ báo tin nhắn, lại ngay lập tức nghe thấy tiếng chửi thề thật lớn mà tác giả chính là Lăng Quán.

Anh là người nghèo, anh có tội. Anh là người làm cho quản lý Dạ, anh có tội. Anh là cẩu độc thân, anh cũng có tội… và trả giá cho tội lỗi ấy là nhiều đêm không chợp mắt chỉ vì cày view cho bồ yêu thân ái của boss Trạch…

– —-

Chân lý: Muốn top thì phải cày ^^ (như top của truyện này vậy~)

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset