Đoàn làm phim ‘Tây Hải’ rất nhanh sắp hoàn thành, còn dăm ba tập phim nữa cùng giai đoạn phổ biến là xong.
Trái ngược với đằng này là bên của Dương Thụy Yên và Thẩm Kiều Kiều. Các nàng mỗi lần gặp Lam Uyên đều than ngắn thở dài, không chê bai tiến độ quá chậm thì lại khinh thường đám minh tinh nhỏ sớm sớm tối tối bày đặt mưu kế quá não tàn.
Quả nhiên đám người các cô là phi thường may mắn, luôn thuận lợi dễ dàng, trước sau đều có đồng chí đồng đội cùng một công ty hỗ trợ. Nghĩ đến đây, Lam Uyên thở dài một cái, không khỏi có chút buồn rầu: Một tháng nữa, sau khi lễ trao giải kết thúc, cô sẽ quay trở về Đế đô.
Kể từ khi Vân Triệt tiếm quyền, lật độ chế độ cũ của nhà nước, quê hương cô đổi quốc hiệu thành Đế Quốc, còn thủ đô cũ thành Đế đô. Nghe có vẻ ngầu nhưng thật ra không có cái vẹo gì vui hơn đâu. Lần trước nghe Dương Thụy Yên nói Đế quốc bộ mặt sau khi Thống soái lên quản lí thay đổi rất nhiều nên cô có nghe ngóng sâu hơn, phát hiện hóa ra Vân Triệt cũng thật sự dụng tâm, không có tồi tệ như tưởng tượng của cô. Thật sự quá mâu thuẫn…
– Này, buổi tối mẹ tôi tới thăm, cậu đi cùng có được không? _ Dạ Trạch đột nhiên hỏi.
Lam Uyên gật đầu lia lịa. Bao nhiêu năm quen nhau anh chưa bao giờ nhắc lấy một chữ về nhị vị phụ huynh nhà mình cả. Cô nổi lên tò mò:
– Trạch, mẹ cậu là người như thế nào?
Anh khịt mũi:
– Một người phụ nữ hết sức lười biếng…
Lam Uyên: “…?”