Chương 180

Chương 180

Đoàn làm phim ‘Tây Hải’ rất nhanh sắp hoàn thành, còn dăm ba tập phim nữa cùng giai đoạn phổ biến là xong.

Trái ngược với đằng này là bên của Dương Thụy Yên và Thẩm Kiều Kiều. Các nàng mỗi lần gặp Lam Uyên đều than ngắn thở dài, không chê bai tiến độ quá chậm thì lại khinh thường đám minh tinh nhỏ sớm sớm tối tối bày đặt mưu kế quá não tàn.

Quả nhiên đám người các cô là phi thường may mắn, luôn thuận lợi dễ dàng, trước sau đều có đồng chí đồng đội cùng một công ty hỗ trợ. Nghĩ đến đây, Lam Uyên thở dài một cái, không khỏi có chút buồn rầu: Một tháng nữa, sau khi lễ trao giải kết thúc, cô sẽ quay trở về Đế đô.

Kể từ khi Vân Triệt tiếm quyền, lật độ chế độ cũ của nhà nước, quê hương cô đổi quốc hiệu thành Đế Quốc, còn thủ đô cũ thành Đế đô. Nghe có vẻ ngầu nhưng thật ra không có cái vẹo gì vui hơn đâu. Lần trước nghe Dương Thụy Yên nói Đế quốc bộ mặt sau khi Thống soái lên quản lí thay đổi rất nhiều nên cô có nghe ngóng sâu hơn, phát hiện hóa ra Vân Triệt cũng thật sự dụng tâm, không có tồi tệ như tưởng tượng của cô. Thật sự quá mâu thuẫn…

– Này, buổi tối mẹ tôi tới thăm, cậu đi cùng có được không? _ Dạ Trạch đột nhiên hỏi.

Lam Uyên gật đầu lia lịa. Bao nhiêu năm quen nhau anh chưa bao giờ nhắc lấy một chữ về nhị vị phụ huynh nhà mình cả. Cô nổi lên tò mò:

– Trạch, mẹ cậu là người như thế nào?

Anh khịt mũi:

– Một người phụ nữ hết sức lười biếng…

Lam Uyên: “…?”

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset