Chương 185: Dạ trạch (1)

Dạ trạch (1)

Bây giờ là 20h56 và mình buồn ngủ lắm, chỉ spoil một tí thôi nhé, một tí thôi…

– —-

Họ tên đầy đủ: Travis Audrey

Tên khác: Dạ Trạch

Quốc tịch: Pháp

Ngày sinh: 08/04

Nhóm máu: O-

Chiều cao: 1m87

Cân nặng: 80 kg

Tiểu sử:

– Tốt nghiệp Cử nhân ngành Quản trị du lịch và lữ hành – Đại học Quốc gia

– Từng là sinh viên tài năng, thủ khoa đầu vào đại học École Normale Superieure Paris (sau đó bỏ học về Đế Quốc chơi với bồ Uyên)

– Thông thạo trên 5 ngoại ngữ (4 cái thì ai cũng biết rồi, còn 1 thứ tiếng chìa khóa quan trọng chờ đến năm sau rồi biết:>)

– Quán quân giải đấu game online BVS năm 2015, 2016, 2017 (Giải này không có thật đâu, nhìn thấy BVS là thấy xạo ke rồi~)

– Lọt Top 5 liên tục suốt 28 năm những đứa trẻ ngậm thìa vàng sinh ra do tạp chí Xiaolin bầu chọn.

Thông tin khác:

Mẹ: Hannah Audrey (Pháp)

Ba: Nathanael Kris – Dạ Tinh Vân (con lai Trung)

Từ bé đã bị ba mẹ ném về quê cho ông bà chăm. Tuổi thơ bảy nổi ba chìm, lên voi xuống chó: ở trường bị vợ tương lai cắn, về nhà bị ông bà rải cẩu lương, ba mẹ call video du lịch khắp thế giới show ân ái.

Sau khi trở về thành phố có một thời gian ở cùng ba mẹ nhưng thường xuyên bị bỏ đói phải sang ăn chực nhà xóm vì người lớn bận giải quyết việc riêng.

Chín tuổi về Pháp học thì bị mẹ đá ra khỏi nhà bắt ở nhà riêng. Không bao lâu sau phải sang châu Phi đào mỏ kim cương cùng ba để kiếm tiền trả nợ và nuôi mẹ ở nhà tiêu xài.

Đừng hỏi tại sao lúc bị Vân Triệt dí sang châu Phi anh vẫn sống và có màn come back thân phận tỷ phú ngầu lòi như thế. Căn bản là anh ăn hành quen rồi, ăn nữa ăn mãi thì vẫn sẽ ổn thôi…

– —-

BL: Cuộc đời Dạ Trạch được lấy cảm hứng từ số phận bèo dạt mây trôi của Thúy Kìu (nguyên tác: Đoạn trường tân thanh – Nguyễn Du)

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset