Dạ Trạch mang ánh mắt khó hiểu nhìn cô. Chuyện này cô chưa từng kể cho anh, càng không muốn kể. Cho nên, từ trước đến nay, anh không biết cô từng là cựu sinh Trung học Đông Đô, không biết mối quan của cô với những người này.
Vân Triệt bước lên phía trước sân khấu:
– Anh sai rồi, chúng ta làm lại từ đầu có được không?
Lam Uyên há hốc mồm kinh ngạc. Con hàng này muốn quay lại với cô? Cô nhíu mày, quan sát kĩ biểu cảm trên mặt Vân Triệt, không phải tên này định chờ cô nói đồng ý, sau đó lập tức cười vào mặt cô nói “Tin người vl” chứ?
Bộ óc của cô trong tình trạng hoạt động hết công suất, vẫn không hiểu nổi ý nghĩa của câu nói kia, cuối cùng lên tiếng hỏi lại:
– Ý anh là sao?
Đông Siêu vốn ngồi yên một chỗ, lại tiếp lời thay anh, kéo Vân Triệt về chỗ:
– Thật ngại quá, bạn tôi nhận nhầm người.
Lý do nhận nhầm người cộng thêm biểu cảm lạ lùng của Lam Uyên nhanh chóng thuyết phục được tất cả mọi người. Không khí nhanh chóng chìm xuống, Dạ Trạch có vẻ như cũng đồng tình với lời nói của Đông Siêu, tiếp tục dẫn chương trình.
Mặc dù vậy, vẫn có không người vẫn nhận ra cô, điển hình là Thiên Bình vừa mới gặp cô mấy tiếng trước, làm sao có thể không nhận ra người đang đứng trên sân khấu là ai.
So với năm xưa, rõ ràng cô đã dậy thì thành công, biến thành cô gái trẻ tươi tắn, khuôn mặt có thêm phần thanh tú, đường nét ngũ quan hài hòa, dáng dấp không được coi như thấp bé, thần thái bảy phần chín chắn ba phần sắc sảo. Lam Uyên hiện giờ quả thực không có chút nào liên hệ với hình ảnh xưa cũ, nhiều người không nhận ra cô là lẽ tự nhiên.