– Ăn chút gì đi, lát nữa order!
Con mẹ nó, quân lừa đảo!
Lam Uyên mặt tái xám không thèm để ý tới Dạ Trạch, sà vào bếp tìm đồ ăn. Trên mặt bàn bày đúng những món cô thích cho nên…
Dạ Trạch biết thân biết phận đứng trong xó nhìn Lam Uyên ăn tì tì hết sạch sau đó xắn tay áo lên thu dọn bát đĩa bỏ vào máy rửa bát. Thời điểm anh quay lại vô tình hữu ý bắt gặp ánh mắt không hài lòng của cô:
– Ngày mai đi quay phim trở lại cho lão nương!
– Ừ, được.
Lam Uyên nhắc nhở lấy lệ vậy thôi, thật ra cô đang gián tiếp nhắc nhở anh mau mau đem trà sữa dâng lên. Ngồi đối mặt một lúc không thấy đối phương có động tĩnh, cô không nhịn được nằm nhoài ra bàn chìa hai bàn tay trắng đòi quà:
– Trà sữa đâu?
Dạ Trạch chính là chờ câu nói này của cô, môi nhếch lên tà tà, rướn người về phía trước:
– Chúng ta nói chuyện trước đi.
Lam Uyên không vui nhưng vẫn nhịn xuống khao khát xông tới đập tẹt mỏ họ Dạ:
– Nói nhanh!
– Tôi muốn cậu không được bỏ tôi!
Ôi xin đấy! Anh không cần nói cô cũng tự nguyện có được không? Rời anh ra là cô nghèo kiết xác!
– Được!
Trái tym bé bỏng của quản lý Dạ nở hoa, biểu cảm vô cùng thỏa mãn:
– Chúng ta ngủ chung lần nữa đi!
Lam Uyên thề, nếu như không phải cô cần Dạ Trạch còn nguyên vẹn để ngày mai đi quay phim thì cô đã lao vào xé xác anh ra làm trăm mảnh rồi. Rõ ràng yêu cầu thứ hai kia là được voi đòi tiên!
Cô xoay người trở về phòng. Mặc dù trà sữa hoàng kim hiệu Đại gia rất hấp dẫn nhưng tính mạng và tự do vẫn quan trọng hơn cả. Mặc kệ Dạ Trạch bằng cách gì mua được trà sữa pha chế đặc biệt của ông chủ hiệu Đại gia, cô nhất định không bán thân cầu ăn! À nhầm, cầu uống! Mà cũng không hẳn là cầu uống, tại vì trong thức uống có cả trân châu và thạch, phải dùng răng nhai nhai.
Dạ Trạch phát hiện bản thân đùa hơi quá trớn vội nhảy qua bàn bếp, lao về phía Lam Uyên kéo tay cô lại:
– Này, cậu định bỏ phí đồ ngon à?
– Lão nương đếch cần! _ Quản lý Vũ đáp trả không thương tiếc, cánh tay tố độ bàn thờ đập “Bốp” lên mặt ‘bạn tốt’ _ Này thì ngủ chung em gái nhà ngươi!
Dạ Trạch thảng thốt buông tay, ôm mặt ủy khuất nhìn cô trách móc. Lam Uyên cảm giác như cô bị phê đá rồi, làm thế nào cô lại cảm thấy tội lỗi khi chà đạp anh nhỉ? Hôm nay hình như cô tát Dạ Trạch hơi nhiều… ờm… nói thật là khá nhiều.