Lam Uyên thở hắt ra, xoa xoa cái má đỏ ửng của Dạ Trạch mấy cái lấy lệ rồi đi về phòng.
– Lam Uyên!
– Cái gì? _ Cô gắt gỏng ngoái lại nhìn. Dạ Trạch đang đứng cạnh tủ lạnh ưỡn ẹo giữ cửa tủ, bên trong là 5 cốc trà sữa hoàng kim.
Tiết tháo cái mẹ gì nữa, tiết tháo chỉ là thứ làm màu khi không có đồ ngon! Lam Uyên cười tươi rói, chân như mọc cánh phi về phía anh:
– Ai da! Hôm nay ông chủ Đại gia phá lệ bán sỉ a?
Dạ Trạch nháy mắt, môi không quên nhếch lên nụ cười gian manh:
– Cửa sau mama đại nhân mở cho con gái cưng đấy!
Tư tưởng của Lam Uyên khá là thoáng. Mặc dù trước đây cô bất chấp thủ thân như ngọc nhưng dù sao thân cũng chẳng còn, tốt nhất nên cho qua đi. Ít ra người phát sinh quan hệ với cô may mắn là Dạ Trạch, anh không phải thể loại lăng nhăng gái gú, thân thể sạch sẽ, có tiền, có tài, so với việc ngủ trúng một kẻ vô năng thì cô xem ra số thật đỏ. Vả lại, bao nhiêu năm nay hai người là bạn, anh giúp đỡ cô không từ nan, kề vai sát cánh, không có công lao cũng có khổ lao, chỉ nhìn lướt qua đều thấy Dạ Trạch công lớn hơn tội.
Lam Uyên ngồi lăn lê trong phòng khách xem phim cùng anh. Hôm nay chiếu tập 38 Tây Hải, vừa vặn là phân khúc Mộc Đào, Thẩm Trác Nghiêm, Dạ Trạch cùng cô và Trịnh Thư Kỳ ngã xuống hồ nước.
Gần cuối phim, đột nhiên có tiếng điện thoại kêu, Lam Uyên chậm chạp lết vào phòng tìm máy.
Kể từ khi làm minh tinh, cô có tất cả khoảng bốn mươi đầu số di động, chỉ để phục vụ công tác lập tài khoản cày view và like phim. Sau khi bới tung ngăn kéo, rốt cục cô phát hiện cái máy phát ra nhạc chuông là máy mang số di động cá nhân chính thường dùng để liên lạc với Dạ Trạch và người trong đoàn, số gọi đến là số lạ.
– Uy? Ai gọi vậy ạ? _ Lam Uyên nhấn chọn trả lời, vừa hút trà sữa vừa từ từ lết trở lại phòng khách.
Đầu dây bên kia im ắng một hồi khiến cô bối rối. Dạ Trạch ngó ra thấy Lam Uyên đi qua bếp liền ra dấu bảo cô lấy thêm bỏng ngô.
– Lam Uyên? Là cậu à?
– Thiên Bình? _ Cô trợn tròn mắt, nhấc điện thoại ra khỏi tai nhìn lại dãy số gọi đến thật kĩ. Đây là số điện thoại địa phương mà nhỉ? _ Cậu đang ở đâu?
– Đang ở sân bay Thượng Hải. Cậu ra đón mình được không? Mình ra khỏi sân bay liền bị tiếng Quan thoại hù chết!
– Okay, ra liền! Cậu vào trong chờ mình, ba mươi phút nữa có mặt. Ăn gì chưa đấy?
– Chưa ăn, chắc mình sẽ loanh quanh trong sảnh hỏi tìm chỗ lót dạ. Đi xe cẩn thận đấy nhé, buổi tối không an toàn!
– Okay!
Lam Uyên dập máy, gọi vọng vào phòng khách:
– Trạch! Tôi đi đón Tô Thiên Bình, cậu ở lại trông nhà nhé!
Dạ Trạch ngớ người nhìn Lam Uyên, tay với lấy điều khiển tắt TV, đi ra cửa xỏ giày nhanh hơn cả cô:
– Đi thôi! Cậu có xe riêng chắc?
Lam Uyên bấy giờ liền sực nhớ ra, cười gượng gạo, lúng túng mở tủ tìm giày.
– Cậu đang đi giày rồi! _ Họ Dạ một lần nữa lên tiếng làm cô nhục nhã lần thứ hai.
– Cậu có thể lơ đi sự não tàn của tôi được không?
Anh im lặng, mở cửa mời Lam Uyên ra ngoài rồi cầm thẻ khóa căn hộ cất vào túi. Mặc dù Lam Uyên quên không thay đồ và vẫn mặc áo ngủ anh có thể tạm lơ đi vì dưới xe còn áo khoác của anh cho cô dùng nhưng mà thẻ căn hộ không thể nào đưa cho thiếu nữ IQ hai chữ số này được.