Chương 202

Chương 202

Gần đến sân bay, Lam Uyên gọi lại nhắc Thiên Bình ra cổng sảnh chính chờ xe đón.

Lần trước không từ mà biệt quả thật cô luôn áy náy. Còn mấy trăm mét mới tới điểm dừng xe nhưng Lam Uyên kích động muốn chết, cô phát hiện sau nửa năm không gặp Thiên Bình đã già dặn hơn rất nhiều. Cũng phải thôi, một mình nàng gồng gánh khoản nợ của bố, chưa kể tới kiện tụng to nhỏ xung quanh còn phải ổn định tình hình của cả một bộ máy công ty y khoa rồi đối phó tới sứt đầu mẻ trán với mấy con cáo già tầng trên.

Tô Thiên đi bốt cao gót. Mái tóc dài ngày nào đã cắt ngắn, trông không khác gì một nữ cường nhân trải qua vạn lần xông pha trận địa. Mặc dù hình tượng thiếu nữ xinh đẹp tài sắc thướt tha dịu dàng trước đây vốn đã quá hoàn hảo song Lam Uyên cảm thấy cô càng thích bộ dạng soái tỷ này của Thiên Bình hơn.

Xe vừa đỗ lại, Lam Uyên bất chấp giá rét mở cửa lao tới ôm BFF. Thiên Bình khẽ nhăn mặt, cởi áo khoác trùm lên người cô.

– Aiyo, bạn tôi thật soái! Ư ư ư~ mình muốn sinh con cho cậu quá!

Dạ Trạch đi sau ôm áo bông nhỏ đứng hình mất năm giây. Tình địch này quá khó chơi rồi!

Trên đường về nhà, Lam Uyên chuyển xuống ngồi ghế sau cùng bạn thân, liên tục đem thông tin ở Đế Quốc cô đã bỏ lỡ nạo vào đầu.

– Công ty bố cậu ổn rồi chứ?

– Đương nhiên! Mình xin nghỉ làm mấy tháng tập trung đốt đít đám loi nhoi ấy, cậu phải tin tưởng vào IQ 131 của mình!

– Tin mà~ Lam Uyên ngả ngớn nằm lên đùi cô – Cậu có nghe tin tức gì của bố mẹ mình không?

– Không có! Vân Triệt chuyển bố mẹ cậu vào vùng lõi, bảo mật không lọt, rất khó dò.

Họ Vũ thở dài một cái, xem ra cũng giống như tin tức của Đại Tỷ hồi cô mới tỉnh lại.

– Ây, không phải Đế Quốc hạn chế công dân xuất nhập cảnh sao? Cậu thế nào qua được vậy? Mình còn gấp rút kiếm tiền để tìm cửa quay lại tìm ba mẹ đây!

– Đừng có mơ, mình dùng thân phận thương nhân đấy! Hơn nữa khi xin phép là quá cảnh ở Thượng Hải rồi đi tiếp. _ Thiên Bình bĩu môi, chợt nhớ ra cái gì, sắc mặt sầm xuống, véo bắp tay Lam Uyên một cái _ Mà này, cậu có phải đã làm cái gì rồi không?

– Làm cái gì là làm cái gì?

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset