Lễ trao giải điện ảnh năm nay rơi trúng vào ngày ba mươi Tết. Lam Uyên sau khi nhận được thư mời chỉ biết nhún vai chấp nhận. Dự báo thời tiết nói ngày cuối năm trời rất lạnh, tuyết rơi dày, chưa kể gió rất to mà địa điểm diễn ra vừa hay là ở hội trường bên sông Hoàng Phố.
Dạ Trạch sáng sớm nhìn thấy Lam Uyên gác chân lên bàn vuốt râu liền ngó vào xem cô có cái gì vui vẻ. Nhưng mà, thời điểm anh đọc tới hạng mục tham gia dự thi của cô… Như thế nào lại là… biên kịch của năm? Không phải cô muốn Ảnh hậu sao? Ảnh hậu tương đương vai Nữ chính xuất sắc mà?
– Aiyo… Trạch! _ Lam Uyên gập giấy mời lại, cười ngoác tới tận mang tai vỗ vai anh _ Cậu nói xem có phải tôi rất tài không?
– Hửm?
Lam Uyên thần bí che miệng, mắt nheo thành hình trăng khuyết, bàn tay trái rút ra từ sau lưng một tờ giấy mời nữa:
– Đây mới là giấy mời hạng mục diễn viên chính!
Khóe mắt Dạ Trạch giật giật, anh rõ ràng linh cảm con hàng não tàn IQ hai chữ số họ Vũ có vấn đề.
– Cậu lại làm cái gì rồi? Đừng nói cậu lén lút biên một cái kịch bản máu chó đi?
– A, đoán trúng rồi! Nhưng mà… _ Cô kéo dài giọng _… xô máu chó này rất chất lượng, tuyệt đối không phải do diễn viên hạng ba đóng!
– Ồ? Hẳn là hạng nhất từ dưới lên trên…
Đạo diễn Vũ thở dài chép miệng, đứng dậy vươn vai:
– Không có phẩm vị! Tôi đi gọi Thiên Bình, cậu nấu bữa sáng.
Nhìn bóng lưng nhỏ uốn éo đi về phòng, Dạ Trạch nhíu mày. Bởi vì trước đó Lam Uyên nói cô muốn Ảnh hậu nên anh chỉ thông báo qua cho cao tầng tổ chức để mắt tới hạng mục Nữ chính xuất sắc mà thôi. Không ngờ cô lại sau lưng anh lật thêm một lá bài nữa, giờ này báo cho phía ban tổ chức thì quá muộn, không thể thay đổi người nhận giải được nữa. Nhớ lại thời điểm gọi cho giám khảo, quả thật ông ta sau khi nghe rõ nội dung anh phân phó có hỏi lại một câu, nguyên bản “Chỉ vậy thôi sao?”, hóa ra chính là biết trước thân phận kép của cô.
Cười gượng, anh xắn tay áo mở tủ lạnh thực hiện sứ mệnh nô lệ của mình. Nhìn qua ngăn lạnh trống rỗng, Dạ Trạch toát mồ hôi hột. Nếu anh nhớ không nhầm… đêm qua vẫn còn một nửa đĩa sườn xào chua ngọt, vịt quay và canh rong biển chắc hai người kia đói quá chén nốt rồi.
– Lam Uyên! Đồ ăn hết rồi, tôi gọi điểm tâm bên ngoài nhé?
– Không phải mọi khi cậu vẫn đặt hàng sao? _ Lam Uyên quấn khăn tắm kín người, nhắm mắt ngó cái đầu đầy bọt dầu gội ra gào khỏi cửa phòng ngủ gào lớn. _ Tùy ý đi!