Chương 207

Chương 207

Thiên Bình đứng cạnh cửa phòng tắm chờ Lam Uyên đi vào rồi chốt cửa, xả nước át đi giọng người bên trong:

– Vụ gì mới thế?

– Không, hỏi sáng nay ăn gì thôi.

Hai người con gái nằm dài trong bồn tắm, đột nhiên Thiên Bình hất bọt tắm vào mặt cô:

– Vũ Lam Uyên! Cậu quan hệ với anh ta rồi đúng không?

– Hả? _ Cô trợn mắt ngạc nhiên, sau đó nhanh nhạy hiểu ra lý do bạn thân biết chuyện này, nhún vai bất đắc dĩ _ Ừ, cái gì cũng làm rồi~

– *Beep*! _ Thiên Bình văng tục, hất một tràng bọt xà phòng vào Lam Uyên _ Cậu điên à? Dạ Trạch anh ta cậu cũng xơi thật luôn? Chính miệng cậu còn thề thốt cái gì mà “Trai đẹp chỉ để làm cảnh” cơ mà?

– Ai biết đâu! Đêm hôm kia bị mẹ anh ta chuốc say, ngủ chung phòng rồi XXOO lúc nào mình cũng không cảm nhận được luôn. Cậu nói mình có phải là cô gái thảm nhất thế giới không? Thậm chí khi mình tắm còn phát hiện dấu hôn trên người đúng như hình cái xích chó!

– Cậu thảm! Cậu thảm rồi! Hôm qua lúc không có cậu ở đây Dạ Trạch còn nói mẹ anh ta sớm dang tay chờ sẵn, muốn đem cậu về nuôi thành phá gia chi thê của anh ta!

Lam Uyên:

– *Beep*!!! Mình từng nghi ngờ dì Hàn cho mình cắn cỏ nhiều tới mức lên cơn thèm X mới cùng con trai nhà đó làm chuyện người lớn… Con mẹ nó, mình lẽ ra nên đi làm thầy bói chứ nhỉ?

– *Beep*! Số quá đen! *Beep* *Beep* *Beep*!!!

– Mình còn XO trong khi đang ngủ cơ! Ôi trời ơi, mất hết đặc quyền sung sướng của lão nương!

Thiên Bình mắt lóe lên:

– Hàng họ như thế nào? Không được cảm nhận nhưng chắc là cậu cũng được nhìn qua rồi chứ? Hử? Chia sẻ đi chị em tốt, phúc tính ‘dài’ không?

– Mình nấu cơm rất tồi…

– Nấu cơm tồi liên quan cái mẹ gì?

– …mỗi lần cho nước đều không đúng, cơm khi nát khi khô. Bởi vì mình mù ước lượng…

– ???

– Cho nên cái kia dài bao nhiêu cũng không biết…

– *Beep*! Rốt cục cậu ăn thịt người ta hay người ta ăn thịt cậu?

– Về lý thuyết thì là mình ăn, nhưng mà trong trường hợp này là người ta ăn…

– Thôi bỏ đi! _ Thiên Bình phẩy tay _ Rốt cục vẫn là không có kinh nghiệm!

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset