Lam Uyên gật gù:
– Cái này cũng không có gì to tát.
Dạ Trạch lén thở phào, vô tình để Thiên Bình phát hiện động tác nhỏ này:
– Không đúng! Mình vừa thấy anh ta thở ra một cái, rõ ràng vẫn có chuyện giấu cậu!
– Làm gì có! _ Nam chính lập tức bác bỏ.
Bởi vì trí nhớ không tốt lắm nên Lam Uyên không muốn truy cứu thêm, nói lảng sang chuyện khác:
– Cậu ăn thang bao không?
– Ừ cũng được… nhưng mà…
– Ăn bánh củ cải chiên không?
– À có… nhưng mà…
Lần này không đến lượt cô cắt ngang lời bạn thân mà đích thân Dạ Trạch dừng xe hô lớn:
– Đến rồi!
Bà chị Tô mặt xám xịt cáu kỉnh xuống xe, làu bàu trong cổ họng. Các người cứ ăn đi, ăn no rồi cái bụng kễnh ra đấy đừng gọi cô tới kêu khổ.
Ba người gọi ba đĩa bánh bao ống hút đặc sản cùng một đĩa bánh củ cải tập trung ăn uống lanh lẹ rồi chuẩn bị để Dạ Trạch đưa Thiên Bình tới sân bay.
– Cậu không đi cùng mình à?
– Không, bên đoàn làm phim rất không thiếu việc.
– Ừ, vậy bảo trọng! _ Thiên Bình cắn cắn môi, chào thân ái cô rồi trèo lên xe Dạ Trạch.
Trước khi anh ngồi vào ghế lái, Lam Uyên đặc biệt nhắc nhở:
– Tuyệt đối không được trêu chọc con mụ kia nghe chưa? Nó điên lên xé xác cậu ra đấy! _ Giọng điệu giống như mẹ hiền răn dạy con nhỏ.
Đột nhiên kính cửa xe phía sau hạ xuống, Thiên Bình thò đầu ra nghiến răng kèn kẹt:
– Được lắm! Được lắm! Tôi từ mặt cậu nhé!
Dạ Trạch nhanh trí bấm điều khiển từ xa của ô tô đóng nâng kính lên. Thiên Bình hốt hoảng rụt cổ vào trong, bất lực giơ ngón giữa dí vào mặt kính lạnh toát, gọi bảy bảy bốn mươi chín đời tổ tiên nhà đôi gian phu dâm phụ kia ra khấn.