Chương 226

Chương 226

Dì Hàn cùng Lam Uyên rời đi cũng là lúc Ngụy Thao thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra cô gái Dạ Trạch theo đuổi hắn cũng biết, hơn nữa thời gian ở cùng cô còn lâu hơn so với anh.

Nữ nhân viên sắp xếp lại quần áo khách hàng thay ra thấy hắn đăm chiêu mãi bèn đánh tiếng hỏi:

– Ông chủ?

– Ơ? À? Hả? Cô nói cái gì ấy nhỉ? _ Ngụy Thao quay sang hỏi lại, vô tình nhìn thấy thiết kế đặc biệt của mình nằm trên giá treo ngay ngắn:

– Tại sao chiếc Veivelry còn ở đây?

– Khách hàng nói ngài vẫn chưa hoàn thiện, ngày mai cô ấy sẽ quay lại đây lấy sau!

– Ồ? _ Hắn hứng thú cười.

Quả thực Veivelry chưa được khâu kĩ phần eo thắt mặt trong. Bất quá, chi tiết này rất nhỏ, nếu mặc vào đi lại nhẹ nhàng mấy tiếng không vấn đề gì. Nhưng chẳng may cử động quá nhiều, chỉ khâu vải đệm thắt lưng sẽ dần lỏng ra rồi bục, phá hỏng toàn bộ tác phẩm. Ngụy Thao ban đầu lo lắng cho Veivelry sẽ hỏng, không dám trao cho Lam Uyên mặc. Song sau khi biết mối quan hệ của cô với Dạ Trạch, bắt đầu hy vọng vào người phụ nữ của bạn tốt, đến cuối cùng khi nhận ra thân phận thật sự của cô, hắn hoàn toàn không mảy may nghi hoặc nữa.

Ngụy Thao thầm kiêu ngạo, bảo bối lớn lên càng xinh xắn, càng tài năng, hắn suýt chút nữa không nhận ra cô rồi.

Ngắm nhìn Veivelry hồi lâu, thiết kế Ngụy đem kiệt tác của mình đặt vào lồng kính, di chuyển vào góc buồng làm việc riêng, trên miệng không dứt nụ cười. Coi như đi Thượng Hải lần này hắn lời lớn: gặp cố nhân, dùng một thân phận khác nâng đỡ nàng.

– —-

Đoán xem anh Ngụy là NPC nào nào~ Ngụy rất yêu tiền, ki bo và gắt gỏng nhé chả hiểu giống ai ý~

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset