Chương 227

Chương 227

Trong khi mẹ chồng nàng dâu vui vẻ ở ngoài, hai ba con Dạ lớn Dạ nhỏ ngồi ở nhà nhàm chán trao đổi công việc.

Cách đây không lâu, khi Dạ Trạch bị một đám người hung hãn giả danh Vân Triệt đuổi đến Châu Phi đào kim cương, anh vô tình phát hiện ra chân rết nhỏ của chúng bao gồm người nhà họ Mộc.

Nhắc đến nhà họ Mộc lại phải nhớ tới thời kỳ… ờm… tính ra là F1 của quá trình sinh sản hữu tính tạo thành nhân loại họ Mộc F(n+1)… Khi đó tổ tiên bọn họ cùng ba vị tổ tiên không rõ tên gì khác đã trở thành cường giả, khai khẩn mở rộng vùng đất của Cổ Tộc bây giờ, tạo ra vòng tròn gồm chín dòng họ lớn, lấy tâm điểm là Mộc Gia và dòng họ của ba người kia.

Về sau, Mộc Gia và một dòng họ nữa suy thoái, thoát li khoát tâm Cổ Tộc, lui về ngoại Cổ Tộc cùng với năm gia tộc nhỏ hơn còn lại. Tiếp tục về sau khoảng một trăm năm nữa, bảy ngoại tộc (Ngoại Cổ Tộc viết tắt) tiến hành xâu xé lẫn nhau, ‘vô tình’ diệt sạch họ Ngụy.

Nhưng mà một cái Ngụy đã là gì chứ? Quan trọng là Mộc Gia đã trở mình, mạnh mẽ quật khởi trở về tâm Cổ Tộc, cùng thị tộc Audrey và Văn Gia thị tộc cân bằng thế lực.

Ờm… qua mấy tháng ngây ngốc ở Thượng Hải, lão baba đem tin tức mới đến, nói qua dã tâm của Mộc Gia gia chủ, đồng thời cho anh một kinh hỉ lớn: Mộc Đào là đích tử dòng chính của bọn họ, đang trong thời kỳ nổi loạn chạy trốn áp lực của các trưởng lão!

Còn gì vui hơn biết địch biết ta, biết địch xong liền rõ địch ở ngay trong lòng bàn tay mình chứ? Dạ Trạch suýt chút nữa cười không nhặt được miệng. Mấy lão hồ li có lẽ cũng không ngờ Đông Tây Nam Bắc họ lại có duyên kỳ ngộ lớn tới như vậy đâu!

– —-

Trời nóng quá a~ Nhà không có điều hòa và không có vote luôn

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset