Chương 229

Chương 229

– Về rồi đây!

– Quàng hậu bãi giá!

Lam Uyên cùng dì Hàn mua sắm quay về đạp cửa hô lớn. Người trong nhà đang nói chuyện quân cơ, trên bàn đầy giấy tờ. Dạ Tinh Vân vội vội vàng vàng thu gọn lại. Hannah Audrey thấy động tác này liền trừng mắt:

– Giấu giấu cái gì? Đều là người một nhà! _ Nói xong, nàng quay người kéo tay Lam Uyên đẩy xuống ngồi cạnh Dạ Trạch _ Con trai, chúng ta nói hết với con dâu nhỏ thôi!

Lam Uyên thở dài. Cô không có hứng thú tìm hiểu chuyện lịch sử hào môn thế gia, cũng không có ý định kết hôn. Bất quá, tại vì dì Hàn luôn nói bóng gió gần xa gán ghép cô với Dạ Trạch mà anh lại chẳng phản bác nên cô đành nhịn xuống, chờ thêm một thời gian quan sát kĩ. Mối quan hệ giữa cô và anh quá phức tạp, cũng có những chuyện phát sinh khó xử (như chuyện tình một đêm hồi cuối tháng 12 năm ngoái) nên tạm thời Lam Uyên không muốn động chạm tới.

Dạ Trạch từ lâu luôn muốn kể cho cô tất cả mọi chuyện, hiện tại háo hức ghé người sát vào cô, liên tục nói không ngừng.

Lam Uyên lại nghe câu được câu không, kiên nhẫn được mấy phút lập tức bỏ cuộc, gạt cơ thể Dạ Trạch dính trên người mình ra, nói mấy câu khách sáo rồi trở về phòng, đóng cửa tịnh tâm.

Dì Hàn sau khi cô về ổ bắt đầu nhíu mày. Con dâu nhỏ hình như không hứng thú lắm thì phải? Nàng vỗ vai con trai hỏi khẽ:

– Có phải con đã làm cái gì khiến Lam Uyên phật lòng rồi không?

Anh nhún vai vô tội:

– Hẳn là đi ra ngoài hơi lâu nên mệt mỏi đi? Dù sao mọi khi cô ấy ở nhà không nằm chơi thì nằm ngủ, khá lười vận động~

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset