Chương 231

Chương 231

Dạ Trạch lần thứ n sử dụng thủ đoạn phá ổ khá của dân trộm cắp để chui vào phòng Lam Uyên, sau khi mở được khóa phòng tắm phát hiện cô lại ngủ quên, chỉ biết lắc đầu chào thua.

Dì Hàn biết thừa con trai chuẩn bị chấm mút con dâu nên khéo léo kéo chồng về phòng đóng cửa tự bồi dưỡng với nhau.

Lam Uyên được Dạ Trạch vớt lên tắm tráng, lau người sạch sẽ vứt lên giường một lúc thì phát sốt. Chẳng qua Dạ Trạch cho cô uống thuốc, chườm trán, làm đủ cách đều không bớt, cuối cùng phải gọi cấp cứu. Đêm ngày 29 cả nhà họ Dạ phát hoảng lên vì cô.

Bình thường dì Hàn luôn mang theo bác sĩ tư để tiện xử lý các tình huống ốm đau thương thế nhưng lúc lên máy bay vì muốn tranh thủ ân ái nên Dạ Tinh Vân lão công thâm hiển kia đã đuổi hết phi đoàn cùng y sĩ về, tự mình lái phi cơ tư nhân đến. Và rồi… khi lên đủ độ cao ổn định, lão bật chế độ tự lái, lủi xuống khoang làm chuyện người lớn với nàng.

Dạ Trạch rất mạnh tay chuyển cô lên phòng VIP rộng nhất, cho người kê giường lớn hơn vừa tiện nằm chung với cô, lại bố trí rèm lớn chia không gian làm đôi cho lão baba và mẹ tâm sự một bên, tuyệt đối không làm phiền anh ôm cô ngủ.

Lam Uyên ngày bé rất hay ốm vặt, lớn lên cải thiện hơn, dần dần bồi dưỡng tới mức gần như mình đồng da sắt. Hết một tối truyền nước và vitamin, đến gần trưa ngày 30 thì cô tỉnh. Sau khi nhìn kĩ kim truyền trên tay, cô ghét bỏ tự mình giật ra. Đau muốn khóc nhưng không có lý do chính đáng để khóc nên đành ngậm ngùi vẩy vẩy cho lỗ kim rớm máu đông lại nhanh hơn. Cô còn bận lễ trao giải, không thừa thời gian làm mình làm mẩy diễn trò liễu yếu đào tơ.

– Này, dậy đi! _ Cô vỗ vai chàng trai nằm cạnh đang say giấc nồng, lật chăn thò tay xuống định giật lông chân anh.

Sau đó, cô khựng lại bàng hoàng, đưa tay ôm mặt bất lực. Dạ Trạch làm quái gì có lông chân đâu? Đôi khi cô tự hỏi con hàng này có phải là gái không đấy! Da dẻ trắng trẻo vừa đủ, không giống như tiểu bạch kiểm thụ. Vóc dáng cao ráo, chân tay đẹp đẽ, có cơ múi chỉ thừa chứ không thiếu, eo thon lại mông mẩy. Ngực rộng, rắn chắn, có xương quai xanh đủ lớn, rất quyến rũ. Chưa kể khuôn mặt… con mẹ nó, Lam Uyên hận không thể hiếp chết anh. Nhìn cái thứ yêu nghiệt này thật sôi máu! Arghh~

Mà cô vừa có suy nghĩ chết tiệt gì thế này? Hiếp chết anh? Ôi thần linh ơi, xin ngài ban phước lành cho cô! Cô chỉ là nhất thời bị u mê thôi, thật luôn!

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset