Chương 24: Dạ Trạch và cái mông

Dạ Trạch và cái mông

Lam Uyên sinh ra vào mùa xuân. Khi đó Dạ Trạch đã bắt đầu tập đi.

Năm Lam Uyên bốn tuổi, được ba mẹ gửi về quê ở với bà. Hai người gặp nhau lần đầu trong khuôn viên trường mẫu giáo quê ngoại cô _ đồng thời cũng là quê hương của anh.

Lam Uyên 4 tuổi tuy đã lớn nhưng vẫn luôn rất thích đi cắn người.

Lần đầu đến lớp, trong lúc xếp hàng chờ nhận cơm, cô chen lên hàng phía trước của lớp Lá. Những đứa trẻ trong lớp lập tức phát giác, ra sức đẩy cô ra khỏi hàng để cô trở về chỗ đứng cũ. Trong số đó, Dạ Trạch cầm đầu, đứng một chỗ hô hào chỉ đạo mọi người dàn thành hàng ngang, ngăn không cho cô lấn lên trên.

Lam Uyên uất ức vì không chen hàng ăn cơm trước được, đổi mục tiêu thành Dạ Trạch, xông tới đè anh xuống. Đồng bọn lại nhao tới kéo cô ra. Lam Uyên không kịp tét đít Dạ Trạch, nhanh trí đổi sang kế hoạch B. Cô nằm đè lên người anh, kéo dài thời gian đám trẻ tách cô ra khỏi kẻ thù nhỏ, sau đó thân ái dùng sức cắn vào cái mông của Dạ Trạch 5 tuổi.

Đây cũng là căn nguyên mối thù của cô và anh. Về sau, mỗi khi cùng xuất hiện tại một chỗ trong trường, nhất định Dạ Trạch sẽ mang ánh mắt rắn rết trừng trừng nhìn cô, còn Lam Uyên nhất định sẽ nhe răng ra giả bộ như đang cắn rồi lè lưỡi cười trên nỗi đau của anh.

‘Kẻ địch’ của Lam Uyên cũng không xuất hiện nữa. Sau kì nghỉ hè năm đó, anh trở về thành phố nhập học Tiểu học, còn cô tiếp tục làm lưu manh đi cắn các bạn thêm một năm, không để ý người luôn đối đầu với mình suốt bao lâu nay đã biến mất.

Lam Uyên và Dạ Trạch càng không nhớ tới chi tiết cô và anh đã đối chọi với nhau bao lâu, gay cấn tới mức nào. Trong kí ức của cả hai mơ hồ phảng phất hình ảnh bản thân những ngày thơ ấu nghịch ngợm, từng có một đứa trẻ bên cạnh mình cùng tranh giành sân chơi, cùng tranh giành chỗ xếp hàng ăn cơm trưa, cùng tranh giành một mảnh hoài niệm của đối phương…

Mười bốn năm sau, duyên phận cho cô và anh cơ hội gặp gỡ. Không còn là hai đứa trẻ vô ưu vô lo ở sân vườn mẫu giáo, mà là hai sinh viên đầy hoài bão giữa phố thị phồn hoa, trao nhau cái bắt tay và câu “Xin chào” thân thiết. Họ dù xa lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc, dù là lần đầu gặp gỡ nhưng tựa như người bạn lâu năm.

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset