Chương 244

Chương 244

Ăn năn của Lam Uyên đối với Dạ Trạch nhanh chóng tiêu tan không còn một mảnh, nước mắt trực rơi trên khóe mi cũng bốc hơi từ lúc nào.

– Chính miệng cậu than vãn không có bạn gái! Tôi muốn giúp cậu, cậu còn nổi giận cái mẹ gì? _ Cô không chịu ấm ức bật lại.

Chưa bao giờ Dạ Trạch cảm thấy muốn đại khai sát giới như hiện tại, thật muốn bổ đôi hộp sọ của Lam Uyên ra xem xem bên trong đầu cô chứa đất sét hay đất pha cát.

Không khí trong xe lắng xuống, có thể nghe được cả tiếng tim đập thình thịch và hơi thở của hai người. Lam Uyên liếm vết máu bật ra khi ban nãy cô chót cắn môi, xuống giọng làm hòa:

– Nếu cậu không muốn thì thôi vậy…

Dạ Trạch không bao giờ chịu nổi bộ dáng ủy khuất của Lam Uyên, đành nén xuống bực tức trong lòng, quay mặt về đằng trước đạp ga phóng đi.

Tâm trạng không tốt, Lam Uyên uể oải thiếp đi trên xe.

Limousine tiến vào tầng hầm loay hoay một hồi mới tìm được chỗ đỗ ổn thỏa. Thời điểm anh chuẩn bị mở cửa liền phát hiện cô ngủ quá ngon, không nỡ đánh thực cô dậy. Dạ Trạch kề mặt sát xuống mặt Lam Uyên, định hôn cô thêm cái nữa. Đột nhiên, đuôi mắt anh liếc qua màn hình điện thoại của ‘vợ tương lai’ trên ghế vẫn sáng, thông báo tin nhắn mới đến, bèn cầm lấy mở ra: “Tài khoản chính của bạn vừa nhận 300.000.000 RMB từ tài khoản 963852741012 vào 2030/02/01 – 23h41”.

Hai đầu lông mày Dạ Trạch dính vào một chỗ. Số tiền này quá lớn, cô là lấy từ đâu ra?

– —-

Sáng nay phát hiện web https://vietwriter.com reup lại truyện nên mình đã liên hệ giải quyết rồi. Trong vòng 48h ban quản trị nếu không giải quyết được thì mình sẽ giảm tốc độ up ở Mê đọc truyện xuống và đăng các chap mới nhất trên trang cá nhân tác giả 无能 (https://www.facebook.com/WN.qinghan.1364/).

Hihi~ Up lại từ đầu lên FB tốn khá nhiều thời gian nên không sợ hè này mất vui đâu. Mình sẽ viết nhiều hơn để số truyện đăng lên app vẫn đều như những tháng trước nhé.

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset