Quả nhiên chu đáo là chu đáo. Dạ Trạch cho người trải thảm lông từ cửa phi cơ xuống tận cửa xe Limousine, chỉ sợ không ai biết anh có tiền.
Ở đây mọi người gọi Dạ Trạch bằng tên gốc của anh, Lam Uyên có chút lạ lẫm.
Dường như chuyện xảy ra ở gia tộc khá nghiêm trọng nên cô không làm phiền anh nữa, để đám vệ sĩ theo Dạ Trạch tách sang lối khác, một mình cô trở về Chính gia Gia tộc Audrey.
Lam Uyên nhớ lại một chút chuyện nội bộ Cổ Tộc mà lần trước Dạ Tinh Vân nói, thận trọng suy nghĩ nên ứng phó thế nào khi về đến cửa nhà Dạ Trạch. Đáng tiếc, cuối cùng cô chẳng nghĩ ra cái gì, nhận thức duy nhất chính là: thân phận của cô ở Cổ Tộc rất kém. Cho nên, không đảm bảo sẽ có người thò chân thò tay ức hiếp cô, hoặc dùng cô uy hiếp Dạ Trạch.
Vắt tay lên trán định thần một hồi, Lam Uyên giật mình bật dậy, nhào tới phía trước đập lên vách ngăn với buồng lái:
– Hey, Chính gia ở phía Tây, ngươi lái xe đi đâu vậy?
Không có tiếng trả lời. Đương nhiên không có tiếng trả lời. Lam Uyên bĩu môi, nằm ườn ra ghế, thôi thì sống chết mặc bay đi, cô là lần thứ N đi ra khỏi quỹ đạo rồi.
– —-
Trong khi Lam Uyên được ai đó mời đi sang phía Đông thành phố, Dạ Trạch lên máy bay trở về hòn đảo của Cổ Tộc.
Chính gia Audrey Gia tộc từ lâu đã không còn ở Châu Âu nữa rồi. Trấn giữ phần cơ sở vật chất tàn dư sau cuộc chiến đều do đại diện của chi thứ quản lý. Tạm thời Lam Uyên chưa có danh phận chính thức, anh chưa thể đem cô đi. Nói không chừng miễn cưỡng dẫn người quay về còn hại cô bị hệ thống nhận diện gene xay thành nước ép thịt.
Trước đây ba mẹ anh thích tự do du ngoạn nên chủ động tách ly đảo, ơe Pháp lập thành một chi nhánh tạm thời lớn, coi như Chính gia mà hoạt động, cắt cử người trông coi các thành phố, địa bàn của Dạ Trạch là Paris. Cho đến khoảng cuối năm ngoái, mâu thuẫn nội bộ cùng sự cố do ngoại tộc gây ra ảnh hưởng bắt đầu chuyển biến xấu, dì Hàn cho người chuyển về đảo xử lý, đến nay vẫn dây dưa không ngớt. Cuối cùng đành để Dạ Trạch ra tay một lần.
Thật ra một mình dì Hàn cũng có thể đấm nát đám rắc rối này. Bất quá, lão baba Dạ Tinh Vân không muốn phu nhân của hắn diệt tộc, Dạ Trạch cũng không muốn mẹ thân yêu phá hủy chốn Đền thờ tổ chức hôn lễ tương lai của anh… sau đó mới có chuyện anh sắp xếp quay lại Paris.