Chương 251

Chương 251

Công nghệ và trình độ nhận thức con người ở đảo nhân tạo đã đi trước thế giới không biết bao nhiêu lâu.

Dạ Trạch trở lại mới biết hệ thống nhận diện gene sớm đã bị bỏ đi, được thay thế mới bằng công nghệ radar sóng não của Văn gia, lợi hại hơn nhận diện gene rất nhiều.

Nghe nói Văn Gia sắp đón một vị đích nữ thuần huyết thất lạc về, thân phận bí ẩn, xem ra tất cả đang ra sức chuẩn bị phô bày tài năng lấy lòng Gia chủ tương lai.

– Boss, ngài thật sự không muốn qua Văn Gia thăm hỏi à? – Lăng Quán lẽo đẽo đi sau Dạ Trạch hỏi.

Anh nhíu mày, mắt đảo qua đảo lại dữ liệu tóm tắt trên màn hình thiết bị cảm ứng:

– Văn Gia cũng không phải nhà vợ ta, thăm hỏi làm cái gì?

– Nhưng Văn Gia và Thẩm Gia sắp liên hôn mà! Chúng ta thân cô thế cô, ba nhà Mộc, Văn, Thẩm có quan hệ thông gia, hiện tại cán cân thế lực vòng trong Cổ Tộc không còn như trước nữa rồi!

– Người vừa nói Thẩm gia? Cái Cổ Tộc suy tàn?

– Tất nhiên! A phải rồi, ngài mau xem truyền hình cuộc họp thông báo liên hôn như thế nào đi! Hàn lão bà bà hôm có bố trí người thay thế ghi lại… _ Vừa nói, Lăng Quán vừa giúp chuyển màn hình của anh sang cửa sổ mô phỏng – Mấy năm trước ở Thượng Hải lăn lộn cũng chưa có xem nữa!

– —-

Càng về sau, sắc mặt Dạ Trạch càng xấu.

Thẩm Trác Nghiêm hắn hóa ra là gia chủ mới của Thẩm Gia. Anh thế nhưng lại không nhìn ra thân phận của hắn, chuyện này có chút tà môn…

– Lăng, nghe ngóng một chút về Thẩm Trác Nghiêm đi. Nhân tiện đi ngang qua nhà hàng đặt chi nhánh mang cái gì dễ ăn đến cho Lam Uyên.

– Tối nay không về thăm luôn sao?

– Không cần, mau đi đi!

– Oke!

Dạ Trạch xoa xoa hai bên thái dương, rảo bước tiến vào đường vận chuyển lượng tử xuống trụ sở Cổ Tộc.

Trụ sở Cổ Tộc nằm ở chính giữa đảo, bên trên là cảng tốc hành, 100 mét bên dưới và sâu hơn mới thực sự là đầu não.

Thời điểm anh có mặt đang vẫn là giờ hành chính: các trưởng lão đều có đủ, trừ trưởng lão Audrey gia tộc.

Sự xuất hiện của hậu bối lười lừng danh không nằm ngoài dự đoán. Mộc gia càn quấy đến như vậy, Dạ Trạch không xuất hiện mới là lạ.

Trưởng lão Thẩm Trung ngồi trên bàn tròn phán quan lên tiếng đầu tiên:

– Hậu bối, lâu ngày không gặp!

Lâu ngày không gặp gì chứ! Anh đến đây cũng không phải chỉ gặp một mình lão!

– Trưởng lão Hồng Nhan, nghe nói đích nữ thuần huyết thất lạc của các ngài mới có hôn ước với Thẩm gia Thẩm Trác Nghiêm?

Văn Hồng Nhan mặt không đổi sắc, nhàn nhạt gật đầu:

– Đều nhờ Trác Nghiêm tìm được Nhã Ly…

– Ồ? _ Dạ Trạch nhướn mày, ngồi vào ghế trưởng lão còn trống của bàn phán quan, bàn tay gõ gõ thành nhịp lên mặt kính _ Vậy ngài nói xem xem… cháu gái ngài trao thân cho ta mất rồi, ta lại muốn là người duy nhất của cô ấy, làm thế nào đây?

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset