Chương 256

Chương 256

– Các vị, thỉnh tự nhiên! _Hồng Nhan trường lão ngồi bàn trên nâng ly rượu quá đầu, ôn nhu cảnh cáo một đám lộn xộn trong phòng ăn.

Thẩm Trác Nghiêm mới nhanh nhẹn nhất, hướng Văn Hồng Nhan nâng ly đáp lễ:

– Nãi nãi, kính ngài một lượt!

Nãi cái con bà nhà ngươi! Lam Uyên ngồi cạnh Văn Hồng Nhan cắn môi, mắt trợn trừng lườm hắn, lại ủy khuất quay đầu nhìn sang Dạ Trạch một mình một bàn ăn, chung quanh nhiệt độ giảm thấp.

Còn phải giải thích sao? Chính là mới nửa tiếng trước giương cung bạt kiễm sẵn sàng đánh nhau, ‘bà ngoại’ trên danh nghĩa của cô tới mãnh liệt giải tán, tách cô khỏi Dạ Trạch mang vào hội trường phòng ăn.

Lam Uyên có chút gần hiểu ra. Hình như cái này xuất phát từ lão mama của cô – Bạch Lam. Hình như mẹ cô từ lúc lọt lòng nhọ nhem bị thất lạc, cuối cùng mới lạc vào nhà ông bà ngoại Bạch. Hiện tại bà ngoại chân chính của cô tìm thấy ngoại tôn, hẳn là vui đến hồ đồ, muốn gả cô cho Thẩm Trác Nghiêm đi?

Khoan đã… con gái bà ngoại là mẹ, cũng đâu phải là cô? Người khác không đi tìm mama đại nhân, tìm cô lôi kéo làm gì?

– Bà ngoại, các người ở châu Âu còn lấy tên tự ngôn ngữ khác làm gì?

Văn Hồng Nhan nhún vai:

– Cũng chỉ là cái tên thôi mà, thích thì đổi thôi. Dù sao ở đây cũng không cần giấy khai sinh…

– Nghe có vẻ vô lý nhưng rất thuyết phục! _ Lam Uyên gượng cười, mắt dán chặt vào Dạ Trạch.

Năng lực thích nghi với hoàn cảnh của cô cực cao, kết thúc màn kính rượu lên xuống của trưởng bối liền lập tức cầm dao dĩa lên ăn.

Trên cái đảo vô danh này, quyền lực tối thượng là bàn tròn trưởng lão, ăn trên ngồi trước thiên hạ. Điển hình chính là hiện tại, Lam Uyên cùng các trưởng lão ngồi trên bàn cao hơn một bậc, sau khi bắt đầu ăn thì những bàn dưới mới được nếm.

Bên tay phải Văn Hồng Nhan dịu dàng ngồi xuống, khẽ nói với cô:

– Đích nữ, đồ ăn có hợp miệng không?

Lam Uyên ái ngại chọc chọc dĩa xuống thứ mềm nhũn trong đĩa ăn của mình:

– Cái này là gì vậy?

– Là nấm _ Văn Hồng Nhan nháy mắt _ Loại đặc biệt đã tuyệt chủng…

– Ăn nấm đã tuyệt chủng có gì vui?

– Vui chứ! _ ‘Bà ngoại trên danh nghĩa’ của cô hào hứng – Trên đảo này muốn có cái gì liền có cái đó…

Lam Uyên rợn rợn một tầng da gà:

– Voi ma mút?

– Nhà ông ngoại con có một đàn, còn non hay đã trưởng thành, giống đực hay cái đều có đủ.

– T-rex?

– Nhà ông ngoại con có một đàn, còn non hay đã trưởng thành, giống đực hay cái đều đủ.

– Hổ Caspi?

– Nhà ông ngoại con có một đàn, còn non hay đã trưởng thành, giống đực hay cái đều…

Lam Uyên ho khan, cắt ngang lời nàng:

– Vậy nhà chúng ta có cái gì?

– Có ông ngoại con a… _ Hồng Nhan trưởng lão thản nhiên.

Lam Uyên nín tịt, hít vào một hơi lạnh, cắt nấm cho vào miệng ăn. Ở đây có sinh vật bình thường mới lạ, con người cũng vậy… Cô chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng dỗ các trưởng bối an tâm rồi xách vali về Đế Quốc tìm mama đại nhân cầu an ủi, nhân tiện làm giấy đăng ký kết hôn với Dạ Trạch. À nhầm, quay về Đế Quốc kết hôn với con hàng họ Dạ, nhân tiện tìm mama đại nhân cầu an ủi chứ!

Bữa ăn diễn ra không dài như cô tưởng. Căn bản chỉ có 2 món chính là nấm và hoa quả tráng miệng. So healthy and balanced!

Rời khỏi bàn ăn, Lam Uyên lập tức lên tiếng:

– Bà ngoại, sau đó chúng ta đi đâu?

– Còn đi đâu được nữa? _ Nàng nhấc áo choàng vắt trên tay ghế khoác lên người _ Đương nhiên là… đi học!

– Hả? Đi học? _ Cô khựng người lại, xoay ngón trỏ chỉ vào chính mình _ Con đi học?

– Ừm! _ Nàng kéo tay cô xuống dưới hội trường, đến từng bàn giới thiệu.

Lam Uyên ngơ ngác để Văn Hồng Nhan kéo cô đi một vòng, tai ong ong tiếng nói cười rôm rả, cuối cùng không dừng ở bàn Dạ Trạch ngồi mà nán lại bàn Thẩm Trác Nghiêm ngự tọa. _ Vị này chắc con biết qua rồi, cậu ấy sẽ giúp con làm quen với môi trường ở Học viện.

– Học viện nào cơ ạ?

– Học viện đảo vô danh khóa huấn luyện cấp tốc _ Thẩm Trác Nghiêm cười tươi đến chói mắt.

– ————–

Vừa nấu cơm vừa chạy deadline

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset