Mười lăm ngày không phải là một thời gian dài đối với Dạ Trạch. Anh từng quen với việc Lam Uyên dẫn tour đi hàng tháng trời không buồn gọi anh một cuộc điện thoại. Nhưng hiện tại, chịu đựng việc chờ đợi cô thêm một phút giây nào đều là cực hình.
Vốn dĩ anh an bài để cô lại Pháp rồi một mình trở về Cổ Tộc giải quyết công sự, không ngờ Thẩm Trác Nghiêm lại đem cô về đảo ngay sau đó, còn tìm ra thân phận thật sự của cô. Chính là, không bao lâu nữa anh sẽ cầu hôn Lam Uyên thì có một kẻ xông tới đem cô dâu tương lai của anh đi, còn xé rách một tầng quan hệ mới, danh chính ngôn thuận ở bên cô. Chưa nói tới, hắn dám mạo hiểm tính mạng Lam Uyên nhảy khỏi phi cơ, cuối cùng ốc không mang nổi mình ốc, lạc mất người tận năm ngày mới đến báo cho anh.
Trái ngược với bầu không khí căng thẳng ở Cổ Tộc và các chi nhánh liên tục ra sức tìm người, Lam Uyên khám phá ra cô thật sự đã bị biến đổi theo một khía cạnh nào đó, không chỉ là ‘bất tử’ mà chỉ số may mắn đột nhiên tăng vùn vụt.
Ví dụ điển hình: Sau khi rời khỏi lưu vực sông Loiret, Lam Uyên tới một cửa hàng tiện lợi, tùy tiện nhặt được một tấm thẻ cào trúng thưởng, có ngay 10000€. Đáng tiếc một chút, bản thân không có giấy tờ tùy thân nên cô đã trao đổi với một người khác, chia đôi số tiền, chỉ nhận 5000€ tiền mặt. Sao cũng được, quan trọng là có cái ăn. Hơn nữa, chỉ có sử dụng tiền mặt mới không bị truy xuất, cô vẫn chưa muốn gặp đám người nhắm vào cô ngay bây giờ.
Suốt hai năm mất tung mất tích, Lam Uyên cảm thấy cô còn tàn nhẫn hơn cô tưởng. Nhớ một người đến cồn cào ruột gan nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn, lẩn trốn, sống trong bóng tối.
Cô từng làm ca kĩ ở nhiều hộp đêm trong khu phố lao động, từng chui xuống gầm xe người dính đầy dầu mỡ, từng chui xuống cống ngầm sặc mùi metan, từng cầm súng tham gia vào những cuộc thanh trừng tanh máu do lão bản khởi xướng…
Vốn dĩ, Lam Uyên định đến khi nào đó sẽ thay đổi một thân phận khác, sống an an bình bình. Rốt cục, chính cô lị không thoát ra khỏi vùng tối của chính mình.
– —————————————–
– Nghĩ gì thế? _ J cầm ly rượu vang đỏ ngồi xuống cạnh cô _ Nhớ thương gã bồi bàn kia à?
Lam Uyên nhíu mày. J luôn thích cà khịa cô như vậy, gã biết thừa cô phật hệ đến thế nào nhưng luôn muốn kiếm chuyện chọc cô biểu hiện ra mặt. Đáng tiếc, ảnh hậu đâu có dễ chơi, còn lâu mới thăm dò được cô nhé.
J tiếp tục lải nhải rất lâu, chẳng quan tâm cô có nghe hay không:
– Nghe nói lão bản sắp rớt đài rồi, tôi định nhảy sang thuyền của C. Mặc dù cô ta là tân binh mới nổi song danh tiếng đi lên rất nhanh. Có người phao tin, C có quan hệ với cao tầng, bảo sao đường đi dễ dàng thế.
– Thủ đoạn của C không tanh máu nhưng cô ta có tiền, có quan hệ, thái độ dưới trướng cực kỳ ổn định, không tạp nham như luật của lão bản. Khuyên cô một câu, mau lấy lòng C dần đi, người mặt ngoài càng ôn hòa thì thủ đoạn càng tởm…
Chờ J hết chuyện thì Lam Uyên đã ngồi tới gần ba giờ sáng. Gã cười hì hì, xin lỗi cô rồi té vội. Biết làm sao được, đội của lão bản chỉ có bảy người, tính cả ông ta, ai nấy tính tình không thống nhất, chưa gặp mặt bao giờ, có chút dị.
Trừ cô ra, bình thường nhất coi như là J đi. Còn lại bốn người, J ở lâu hơn cô nói, thực ra thì một kẻ đã chết rồi.