Chương 266

Chương 266

V về trụ sở, thấy lão bản ngồi vắt vẻo trên ghế sofa, bĩu môi một cái đầy khinh bỉ:

– Nghe nói ông lại chuẩn bị vụ gì ngon à?

Lão già bụng phệ không nói gì, miệng nhồm nhoàm ăn đống mỳ trộn trong đĩa đã nguội lạnh, một lúc sau mới ngẩng đầu lên đáp lại cô:

– Hứng thú à?

– Có tiền không?

– Có tiền, nhưng không phải tôi quản.

– Uh? Này là ý gì?

Gã ngả dài người trên ghế:

– Biết C chứ?

– Ừ, biết…

– Biết hậu thuẫn của cô ta không?

– Hả? Ông hậu thuẫn C?

– Mẹ nó, chứ sao nữa. Không chơi nổi ghế lớn sau lưng ả, càng không thuyết phục được về đội mình…

– Ờ ờ, rồi làm sao? Cô ta phát động vụ này?

– Chuẩn… mà này, cô từng nghe đến phân chia địa bàn của Audrey chưa?

Lam Uyên có chút ngứa ngáy. Địa bàn của chồng cô đấy có được không? À quên, chồng hiện tại của cô là Thẩm Trác Nghiêm, Dạ Trạch là chồng kế, chồng sắp cưới.

– Phân chia địa bàn gì cơ?

– Tôi hỏi cô đấy? Nếu biết thì hỏi làm gì?

– Không biết! _ V nhún vai vô tội _ Bao nhiêu tiền, nhiệm vụ như nào?

– Ít nhất 8 con số 0. Nội dung thì là… tìm một người.

– Ai? Ông có thể nói liền mạch một chút được không? Thần thần bí bí…

– Vợ chưa cưới của cậu ta…

– Ồ~

Lam Uyên đảo mắt vòng vòng, cô có nên kiếm tiền bằng cách này không nhỉ? Hơi vô sỉ, nhưng còn tốt hơn bị kẻ khác tìm ra. Vả lại, tiền của anh cũng là tiền của cô mà…

– Tôi tham gia.

– Nói rồi, được chọn hay không là quyết định của C.

– Vậy làm sao gặp cô ta?

– Quán bar ở hẻm mọi khi, cứ thấy một kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ thì là C.

– Miêu tả ấn tượng đấy! _ V nghiêng đầu suy nghĩ, xoay người lên lầu _ Sáng nay lão nương bùng việc nhé, trừ lương thoải mái đi. Bà đây không thiếu nhất là tiền…

– —

Viết đến đâu up đến đó thôi mn ạ. Dạo này bận…

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset