Rõ ràng dự định dậy sớm nấu bữa sáng nhưng sau khi nói chuyện với Cao Lam Trang, Vãn Hướng Khuê lại quên khuấy mất dự định ban đầu của mình.
Thời điểm cô ngủ dậy đã là bảy rưỡi sáng, muộn mất cả giờ đồng hồ so với chu kỳ hằng ngày. Đằng nào cũng không phải đi làm nên cô đành vứt chuyện bản thân ngày một bê tha ra sau đầu.
Trái ngược với tư thế ung dung của cô, Thái Huyền Trang cuống cuồng thay đồ, vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi làm.
Tính ra con bé dậy trước cô được năm, bảy phút nhưng chừng ấy thời gian vẫn không đủ để nó giải quyết hết những công tác chuẩn bị hằng ngày. Đổi lại, nếu là cô cũng vậy. Tuy nhiên, Vãn Hướng Khuê sẽ dứt khoát chốt hạ, đằng nào vẫn bị đi muộn, cứ thong thả ăn sáng no nê, sẵn sàng đẩy hiệu suất làm việc cao hơn để hoàn thành công việc rồi cùng lắm là nghe sếp mắng mỏ vài câu mà thôi.
Vãn Hướng Khuê rời khỏi nhà với cái bụng rỗng, dúi cho em gái kết nghĩa một túi đồ đầy ụ bánh kẹp và một chai sữa đậu nành. Lúc đang chờ thang máy, cô giật mình, nhớ ra bản thân tắc trách, quên luôn nhiệm vụ đi đưa bữa sáng cho chồng, hấp tấp trở vào bếp đóng gói bữa sáng vốn chuẩn bị cho mình để kịp “giao hàng”.
Kỹ năng lái xe thượng thừa của Vãn Hướng Khuê phát huy rất tốt, chỉ trong mười phút đã chở người tới nơi cần tới. Thái Huyền Trang xuống xe, không quên giơ ngón cái biểu dương cô.
Văn phòng của Tô Tử Lâm cách công ty Huyền Trang tất cả mười ba tòa nhà. Cô nhẩm tính một chút rồi đạp ga, lách qua hàng dài xe cộ trong giờ cao điểm, rẽ vào một ngõ nhỏ.
Ít ai ngờ rằng, cô trước đây từng là một đứa mù đường, bất luận đi đâu đều phải dùng bản đồ điện tử, có lúc dùng bản đồ rồi mà vẫn bị lạc, không biết Đông, Tây, phải, trái là hướng nào. Lớn hơn một chút, đến xe cô cũng không biết đi, đụng tới là tai nạn.
Quá khứ lúc nào cũng thảm như thế đấy! Vãn Hướng Khuê cảm thấy, cô trong quá khứ thật yếu đuối, thật vô dụng, thật xấu xí, thật đáng ghét. Vậy mà, những người quen biết cô đều nói, so với cô ở hiện tại – dù vô cùng hoàn hảo – thì họ vẫn thích cô trong quá khứ hơn. Cô không hài lòng, bắt bọn họ lý giải tại sao thì chẳng ai giải thích được. Cho nên, cô vẫn canh cánh trong lòng: Có phải, bạn càng tốt đẹp thì càng khiến người khác có cảm giác xa cách hay không? Hay là, bởi vì bạn càng thay đổi thì càng khiến người ta chán ghét?
Quả nhiên, khi bạn càng rảnh rỗi thì đầu óc càng được dịp suy nghĩ bay bổng linh tinh. Vãn Hướng Khuê mang theo bữa sáng của Tô Tử Lâm cùng những lăn tăn ấy tới văn phòng của anh.
Hai người kết hôn là chuyện chỉ người nhà và những bạn bè thân thiết biết. Mỗi lần đến văn phòng anh, cô thường lấy danh nghĩa là em gái, chẳng ai mảy may nghi ngờ. Hơn nữa, còn xưng hô rất tiện, không sợ lộ tẩy.
Nhân viên lễ tân thấy Vãn Hướng Khuê bèn hớn hở chạy tới dẫn cô vào phòng chờ cho khách:
– Chị lại tới à?
Cô gật đầu, trong lúc chờ Tô Tử Lâm tan ca họp tổng kết tuần bèn gợi chuyện bà tám với đối phương:
– Em mới sắm nước hoa hả?
Cô tròn mắt rồi nhanh chóng trở thành đồng minh với Vãn Hướng Khuê:
– Oa! Chị tinh thật đấy! Em mới dùng mùi này hôm nay thôi!
Vãn Hướng Khuê trong lòng đắc ý. Cô chỉ đoán bừa mà thôi, không ngờ trúng thật. Nếu đã may như thế, lát nữa có nên mua vé số không nhỉ?
Nữ nhân viên định ngồi nói chuyện với cô thì cửa phòng khách bật mở, Tô Tử Lâm đi vào. Cô nàng rất hiểu thời thế, vẫy tay chào Vãn Hướng Khuê rồi đi ra ngoài, nhường lại không gian tự do cho sếp lớn và “em gái”.
– Tan họp nhanh thế à? _ Hướng Khuê nheo mắt cười, càng đỡ tốn công cô đợi. Hôm nay đi quá vội, cô quên mất không mang điện thoại, trên người ngoài quần áo ra thì chẳng có gì.
Tô Tử Lâm ngồi xuống ghế đối diện, mặc dù đã kiểm soát để động tác mở túi đồ ăn không quá “nhanh” nhưng cô vẫn nhìn ra anh đã khá đói rồi.
– Hôm nay em ngủ quên mất, chỉ kịp làm sandwich và sữa đậu thôi…
– Không sao, anh không kén ăn. _ Tô Tử Lâm cướp lời, ngoạm một miếng hết nửa cái bánh.
– Lần sau em làm nhiều hơn một chút…
Đang nhai dở, anh ngước lên nhìn cô có vẻ tìm tòi đánh giá. Sau khi nuốt xuống sản phẩm của quá trình nghiền nhỏ thức ăn trong khoang miệng dưới tác dụng của enzim, Tô Tử Lâm hỏi cô:
– Em ăn sáng chưa?
Câu hỏi này đánh vào trí tưởng tượng phong phú của Vãn Hướng Khuê, gợi ra cho cô đủ món ăn dinh dưỡng cho buổi sáng tràn đầy năng lượng: sushi, trứng rán, bánh nướng, súp gà, salad hoa quả,…
Đôi mắt mơ mơ màng màng của cô đủ để Tô Tử Lâm nắm chắc câu trả lời. Tay trái nhét nốt nửa miếng sandwich vào mồm, tay phải cầm chai sữa đậu còn ấm đưa cho Vãn Hướng Khuê.
– Hả? _ Cô ngơ ngác hỏi lại anh. _ Cái gì cơ?
Tô Tử Lâm không nhiều lời, đứng thẳng người dậy, nhét chai sữa vào túi áo khoác rộng thùng thình của cô, nắm tay, kéo cô ra ngoài một cách quyết đoán:
– Đi ăn sáng!
Ánh nắng lọt qua vai anh lấp loáng, có chút chói mắt. Bờ vai rộng lớn của người đàn ông đi trước tạo cảm giác rất vững trãi, có thể khiến bất kỳ người phụ nữ nào trầm mê. Trong phút chốc, Vãn Hướng Khuê đã hiểu tại sao hội chị em của cô luôn ca ngợi anh lên tận mây xanh như thế. Sức hút của người đàn ông không phải là ngoại hình mà là thứ cảm giác an toàn anh ta đem lại cho người khác giới. Chẳng trách lại có bao nhiêu cô gái đâm đầu vào nấm mồ hôn nhân với một người con trai xa lạ nhưng giàu có. Anh ta có thể xấu nhưng tiền của anh ta khiến phụ nữ biết rằng: ít nhất, nếu cưới anh ta, bọn họ sẽ chẳng phải lo lắng về miếng cơm manh áo chẳng phải vật lộn ngoài thế giới khắc nghiệt này làm gì. Tất nhiên, tiền chỉ là trong những tiêu chí đánh giá “sự an toàn” mà phụ nữ kiếm tìm, vẫn còn rất nhiều tiêu chí khác quyết định tương lai phát triển hay xuống dốc của một người.
Thật giáo điều và giả tạo. Nhưng chẳng phải chính cô cũng thế ư?
Vãn Hướng Khuê, đừng quên tại sao mày và Tô Tử Lâm đi đến hôn nhân với nhau!
Cô nhìn xuống bàn tay mình đang nằm trong tay anh, trống rỗng.
Một năm trước, KD khủng hoảng trầm trọng, cổ đông thoái vốn liên tục. Không có tiền giải quyết sự cố, không có tiền trả lương cho nhân viên, duy trì hoạt động, tất cả lâm vào bế tắc. Cô đã làm việc điên cuồng thế nào, rất ít ai biết được. Người đời chỉ nhìn thấy một tập đoàn non trẻ đứng bên bờ phá sản rồi một ngày nọ may mắn lừa bịp được một ông lớn đổ vốn đầu tư rồi thành công quật khởi mà thôi.
Văn phòng của Tô Tử Lâm gần một khu trung tâm thương mại phức hợp, chỉ cách một lần băng qua đường. Bình thường Vãn Hướng Khuê tự nấu ăn tại nhà nên anh cũng biết cô thích ăn món gì, khẩu vị ra sao. Từ cửa chính đi vào, sau vài lần rẽ trái, rẽ phải, rốt cục bọn họ cũng tới nơi.
Tô Tử Lâm kéo ghế cho cô ngồi rồi gọi phục vụ mang menu ra, hào phóng đưa cho cô chọn món.
Khi còn ngồi học trong khoa mỹ thuật, có lần, thầy giáo ra đề, hỏi các cô nếu thiết kế menu sẽ làm thế nào. Câu hỏi hoàn toàn không liên quan đến bài học này khiến rất nhiều người bối rối. Sinh viên mỹ thuật đều có ý kiến rằng, đã thiết kế thì chỉ cần đẹp thôi, những vấn đề khác không cần quan tâm. Lúc đó, có một sinh viên năm cuối giơ tay, nói: “Món ăn chỉ ngon và đẹp khi người ta không thấy cái giá mà họ phải bỏ ra cho nó mà thôi.”. Cô rất ấn tượng với câu nói này, đây đồng thời là một trong những bản chất mà người kinh doanh cần nắm rõ. Hóa ra, nghệ sĩ và tài phiệt cũng chẳng cách nhau mấy bước chân.
– Em ăn cái này! _ Cô chỉ vào món súp nấm phổ thông trên trang giấy bìa cứng không ghi giá tiền.
Rút kinh nghiệm từ lần mua bể cá, Vãn Hướng Khuê mượn điện thoại Tô Tử Lâm, lén anh tra thực đơn của nhà hàng này. Trái với dự đoán của cô, món súp trông có vẻ vừa tiền nhất kia lại có giá tiền thuộc hàng đắt nhất nhì thiên hạ. Chẳng lẽ trong súp thả cả vàng lẫn kim cương vào?
Cô có chút sợ hãi, dò hỏi Tô Tử Lâm:
– Anh biết em mới tra được cái gì không?
– Em tra cái gì? _ Anh nhướn mày.
– Giá tiền bát súp kia không nhỏ đâu! _ Vãn Hướng Khuê cảnh báo.
Anh thản nhiên tiếp nhận thông tin, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu song thấy cô như sắp chết vì sợ thiếu tiền, bèn bổ sung thêm:
– Giá món anh chọn còn đắt gấp đôi, mức độ biết hưởng thụ cuộc sống của em còn thấp quá. Có cần gọi thêm món không? Nhân tiện ăn trưa luôn cũng được!
Vãn Hướng Khuê nghiêng đầu, tiếp tục nhìn xem để đối chiếu:
– Anh ăn nhím biển?
Tô Tử Lâm nhún vai:
– Có muốn ăn không? Gọi thêm một đĩa đi?!
Hướng Khuê xua tay, trả điện thoại cho anh:
– Lần sau anh phải nhắc em mang ví đi! Một lần ăn thế này hơi nhiều rồi…
– Anh không bắt em trả tiền đâu.
– Đương nhiên anh không bắt em trả tiền! Nhưng biết giá tiền rồi có cảm giác như mỗi thìa đều là ăn polime.
– Vậy thì cố mà vét cho sạch! _ Tô Tử Lâm khiến Vãn Hướng Khuê hết đường bình luận.
– —-
Mình đăng trên web thấy bên truyện Trên gác xép update r cơ nma kiểm tra trên app thấy chưa update nên up lên đây cho ai chưa xem đc thì đọc nhé.