Chương 285: Trên gác xép có một chú mèo nhỏ

Trên gác xép có một chú mèo nhỏ

– Em không sao chứ? _ Tô Tử Lâm dè dặt hỏi, không biết nên làm sao cho phải.

Anh chưa từng phải đối mặt với tình huống này bao giờ, hơn nữa, người phụ nữ này còn là vợ của anh. A, nghĩ lại thì, thuở bé, anh cũng chứng kiến mẹ anh khóc không ít lần. Tất nhiên, lý do bà khóc là vì ba anh, và chính ông ấy cũng là người khiến bà ấy ngừng khóc – theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Tô Tử Thành là một người cha tốt nhưng ông ấy không hề làm tốt vai trò của một người chồng. Năm anh lên bốn tuổi thì Tô Tử Thành đem con trai ngoài giá thú về nhận tổ quy tông. Người đó hiện tại chính là anh trai của anh – Tô Tử Văn. Mẹ anh là thiên kim hào môn, sống trong nhung lụa, phía trên có tám người anh trai bao bọc, che chở, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, từ bé tới lớn không hề biết tới hai chữ “đau khổ” là gì. Thế nhưng, mối tình đầu của bà, người đàn ông bà yêu nhất lại chính là người đầu tiên xuống tay gây ra nỗi bi thương lớn nhất trong đời bà, phản bội bà, thậm chí, trước khi anh ra đời còn qua lại với người khác.

Tô Tử Lâm luôn nhớ rõ từng chi tiết cái ngày mà anh gặp Tô Tử Văn. Anh cứ ngỡ rằng, người anh trai cùng cha khác mẹ ấy sẽ vô cùng đắc ý mà cười nhạo anh, cười nhạo mẹ anh. Thế nhưng, trái với tưởng tượng ấy, Tô Tử Văn mặc dù im lặng lễ phép nghe theo lời Tô Tử Thành bái tổ quy tông, ra mắt ông bà nội song mặt khác, thẳng thừng từ chối chuyển về chung sống với ông ấy, trở thành một phần của gia đình:

“Ba, con nên biết ơn và hiếu kính ba mới phải nhưng con nghĩ, con vẫn không có cách nào hòa hợp được với một người chồng đã phản bội vợ con của mình để rồi sinh ra con,”

Sau đó, Tô Tử Văn thay mặt cả người phụ nữ kia, cúi đầu tạ lỗi trước mẹ anh.

Hơn nhau có một tuổi, song suy nghĩ, hành động của Tô Tử Văn đã trưởng thành và chín chắn hơn cả những người lớn. Tô Tử Lâm quả nhiên cách xa Tô Tử Văn một bầu trời. Dưới sự bất ngờ của Tô Tử Thành, hai mẹ con Tô Tử Văn rời đi, quyết liệt khước từ sự bù đắp của ông và cả hai mẹ con anh cũng vậy.

Đáng lẽ, theo suy tính của ba anh, ông ấy sẽ có hai người vợ, hai đứa con trai. Thế nhưng, đến cuối cùng, ông ấy đều mất hết. Mẹ anh được ông bà ngoại đón về nhà, không lâu sau liền ly hôn với Tô Tử Thành. Dì hai và Tô Tử Văn quật khởi mạnh mẽ, chuyển tới thành phố kế bên làm ăn riêng, không hề xâm phạm lấy một tấc đất của mẹ hay lệ thuộc vào ba anh.

Lớn hơn một chút, năm Tô Tử Văn mười tám tuổi, mẹ anh mang anh tới lễ trưởng thành của anh trai. Bấy giờ, anh mới biết, nhờ có ba anh mà dì và mẹ bao lâu nay luôn qua lại thân thiết. Thậm chí, Tô Tử Văn còn được mẹ anh tín nhiệm, tặng cho không ít sản nghiệp ở thành phố bên đó. Lễ trưởng thành của anh càng lớn gấp mấy lần Tô Tử Văn: bất động sản ngoài biệt thự còn có một lô đất đang được các vị tài phiệt săn lùng ráo riết, giành giật hợp tác xây dựng, chưa kể tới cổ phần trong tập đoàn cùng các thương hiệu lớn nhỏ.

Thảm nhất tóm lại là ba anh rồi, bị hai bà một lớn một nhỏ chèn ép đường đi lối về, chỗ để chân trong nước cũng không có, chẳng bao lâu phải thoái lui, chuyển ra nước ngoài sinh sống.

Bà Dương Mai Quỳnh – mẹ anh, bấy giờ khóc có ba lần: một lần là lúc gặp Tô Tử Văn, một lần là khi về tới cổng nhà ba mẹ đẻ và một lần tại sân bay tiễn ba anh sang Mỹ.

Ấn tượng nhất phải kể tới lần thứ ba. Bà im lặng chảy nước mắt, nhìn ba đi qua cổng nhập cảnh, dõi theo bóng ông tới lúc khuất bóng. Sau đó, dì hai đưa cho bà một tờ giấy. Dương Mai Quỳnh lau sạch nước mắt xong, rất tự hào vỗ ngực quay sang nói với anh: “Thế nào? Mẹ có nên đi làm diễn viên không?” rồi không thèm nghe anh trả lời mà khoác vai dì hai nói chuyện rôm rả, còn cười chói lọi không thấy mặt trời.

Vãn Hướng Khuê ý thức sự lúng túng của anh, cố gắng đè xuống cảm xúc bột phát, đáp lại:

– Không sao!

Vừa nói, cô vừa lóng ngóng quệt lệ vương trên má. Tô Tử Lâm rất hiểu ý, đẩy hộp giấy ăn tới cạnh cô:

– Xin lỗi em, là anh không phải.

Xì mũi sì sụp một lúc, Vãn Hướng Khuê ngẩng đầu lên, tươi tắn như chưa hề có chuyện gì xảy ra:

– Xin lỗi cái gì chứ?! Anh đâu có bắt nạt em.

Quả nhiên dễ khóc dễ cười, tốc độ hồi phục của cô không kém gì Dương Mai Quỳnh, thậm chí còn hơn. Tô Tử Lâm bật cười:

– Em có muốn nghe chuyện của anh không?

– Hửm? Kể đi! Kể đi! _ Cô phấn khích.

– Vậy… _ Anh kéo dài giọng _ Em nói xem, em đã biết cái gì về anh rồi. Sau đó, thiếu chỗ nào thì anh sẽ bổ sung.

– Chúng ta có phải rất giống như đang đi xem mắt không?

Tô Tử Lâm tỉnh táo lái về chủ đề chính:

– Nào nào, mau trả lời đi! Đừng nói ngoại trừ tên họ anh ra thì cái gì em cũng không biết đấy nhé?!

Vãn Hướng Khuê bặm môi suy tính, cố nhớ về lần đầu tiên gặp nhau của hai người.

Mới lấn sân kinh doanh, KD gặp không ít khó khăn, cô thường xuyên phải tham gia các loại tiệc rượu xã giao. Tài sản đều cầm cố lấy tiền chống cự cho tập đoàn, váy vóc dạ hội đều do cô tự mua nguyên liệu, tự thiết kế cho tiết kiệm.

Có một nhân vật nhìn trúng món đồ của cô, ỷ lại gia đình quyền thế, rất không kiêng nể mà đi tới hỏi cô bộ váy này mua bán như thế nào.

Trí nhớ Vãn Hướng Khuê không tốt, không nhớ mặt người cho lắm song lại rất ấn tượng với giọng nói thiên phú lanh lảnh như chim hoàng yến đó. Đáng tiếc, chủ nhân của nó lại không biết trân trọng, mồm năm miệng mười đều sử dụng những từ ngữ chẳng ra đâu vào đâu.

Vãn Hướng Khuê lần đầu được hỏi mua váy có chút ngơ ngác:

– Cô nói cái gì cơ?

– Ơ hay cái đồ điếc này! Tôi hỏi, chiếc váy này cô mua ở đâu?

Giọng nói rất lớn, cả hội trường đều nhìn chằm chằm về phía hai người. Giao tiếp xã hội kinh nghiệm chưa cao nhưng cô vẫn cứng rắn đáp lại:

– Đồ thiết kế riêng, chỉ có duy nhất!

Cô ả bất ngờ sấn tới, dùng bàn tay mũm mĩm nắm chặt lấy tay Vãn Hướng Khuê, kéo cô xoay một vòng để nhìn chiếc váy. Vì hành động ấy, sau khi du hành thế giới ba trăm sáu mươi độ toàn cảnh, cô lảo đảo, xém chút nữa ngã xuống. Lại nhờ thân thủ chắc chắn, đúng thời điểm Tô Tử Lâm gần đó chưa kịp chìa tay đỡ cô thì cô đã thẳng lưng đứng ổn định rồi. Đối phương tranh thủ, tiếp tục khiến cô tức chết:

– Vậy cô cởi thứ đồ này ra đi. Thoải mái ra giá!

Chung quanh vang lên không ít tiếng xì xào to nhỏ, tiếng cười khúc khích ác ý. Trước khi dạ hội bắt đầu, cô đã gặp qua không ít người để bàn chuyện làm ăn, ai cũng biết Vãn Hướng Khuê là người sáng lập tập đoàn KD đang trên bờ vực phá sản, đàm phán thất bại ê chề. Sự ham thích cái đẹp của cô nàng kia chẳng có gì là sai, có điều, đặt trong hoàn cảnh ở một vũ hội đông người như thế này, vậy khác gì công khai sỉ nhục cô. Nếu bán lại cho cô ta, không phải là cô cam chịu để người khác mua bán, nói “cởi” liền cởi sao? Còn nữa, dù thiết kế không phải đam mê cháy bỏng của cô song không ai được phép gọi tác phẩm của cô là “thứ đồ này” cả! Tuyệt đối không!

Vãn Hướng Khuê lép vế mỉm cười nhẹ, dang hai tay, tự mình xoay một vòng nữa trước mặt mọi người.

Lớp vải nhung ôm sát ngực và cánh tay, kéo liền qua vai, chạy xuống lưng hông, khoét sâu, để lộ xương cánh bướm mềm mại, cân đối cùng làn da bóng mượt mềm tựa hoa hồng. Chân váy khâu thủ công với áo, không nhìn ra nổi đây vốn dĩ là do hai mảnh tách rời mà tưởng như chỉ cần một tấm vải đã bao trọn cơ thể Vãn Hướng Khuê. Nếp xếp li đểu đặn theo lực ly tâm xòe ra, trải rộng. Giữa những đường gấp đơn giản và tầm thường ấy để lộ màu vàng lấp lánh của lớp vải thứ hai phía sau mà nếu chỉ lướt qua vội vàng giống ban nãy sẽ chẳng ai nhận ra. Nhớ ánh sáng rực rỡ tỏa ra, những đường vân mô phỏng sóng biển và mây trời lúc ẩn lúc hiện sau lớp nhung được phát hiện, kích thích sự tò mò của con người, khiến không ai rời mắt khỏi cô được. Chúng như biết di chuyển, ngoằn ngoèo lan lên phía trên, định hình và tô sáng thêm màu đỏ quyến rũ của chất vải.

Quá tập trung nhìn ngắm chiếc váy của cô, không gian trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe thế những tiếng chuông leng keng nho nhỏ. Có kẻ tinh mắt, thính tai, định vị được thứ thanh âm trong trẻo kia phát ra từ dưới chân Vãn Hướng Khuê. Lúc tầng váy nhẹ bay lên, tất cả hít vào một ngụm khí, không chỉ bị sắc đẹp cổ tích của váy làm cho nghẹt thở mà còn ngưỡng mộ trước đôi giày như được tạc từ hồng ngọc, được mạ vàng lấp lánh cùng những chiếc chuông tí hon kết thành chùm như hoa nở rộ trang trí trên đó.

Từ cao trung, Vãn Hướng Khuê thường xuyên được chú ý ngoại trừ vì thành tích thể dục thể thao, quân sự – quốc phòng cao, liên tục đoạt giải thì còn lại chính vì mặt mũi có chút “ưa nhìn”. Cô không biết định nghĩa từ này chi tiết như thế nào nhưng về cơ bản thì đa số mọi người nhận xét về cô và đa số lý do các nam sinh khi gửi thư tình cho cô đều giải thích lý do bọn họ yêu thích như thế. Tất nhiên, Phật hệ thiếu nữ họ Vãn từ chối yêu đương, cống hiến ba năm thanh xuân cho tình yêu võ thuật.

Kiêu ngạo vô lối có lẽ là một trong những bản tính tự nhiên của Vãn Hướng Khuê mà bất cứ khi nào chọc tới tôn nghiêm của cô, cô sẽ không ngần ngại chơi đến cùng:

– Tôi nói rồi, có tiền cũng đừng hòng mua được!

Cô giễu cợt cười đắc thắng, hai mắt cong trăng khuyết liếc đối phương khiêu khích. Phải một lúc người đối diện mới mới hoàn hồn, nộ khí, giơ tay muốn tát người.

Thật ra, khi quyết định phản kháng, cô đều buông xuôi rồi, định rằng gây chuyện xong thì chấp nhận bị trả thù, KD phá sản thì phá sản, cô làm lại từ đầu cũng được. Chỉ là, đột nhiên Tô Tử Lâm xuất hiện, cản đòn của cô ả, hứng trọn nửa phát tát lên mặt.

Nghĩ lại, Vãn Hướng Khuê cảm thấy Tô Tử Lâm thật quá dịu dàng rồi. Cũng may anh cao hơn cô cả cái đầu, bàn tay của vị tiểu thư kia chỉ đập lên mặt anh có một nửa mà thôi.

Cô nhăn mặt, khẳng định rất chắc chắn:

– Nhất định anh và cô gái ở vũ hội chúng ta gặp nhau có quen biết!

– Quả thực có chút quen biết! _ Tô Tử Lâm sờ sờ cái cằm nhẵn nhụi của mình, nhớ về cô em gái của Vi Đông Bắc.

Vãn Hướng Khuê tròn mắt:

– Thật sự có quen biết? Vậy tại sao đám cưới cô ấy không có mặt?

Tô Tử Lâm khinh bỉ IQ đột nhiên bị hạ xuống số âm của cô:

– Một mình em được nổi tiếng chắc? Vi Đông Đông đó gây rối ở dạ hội, ông nội con bé biết chuyện, phạt quỳ ở từ đường cả ngày, sau đó sắp xếp cho nó lên núi học đạo phật rồi.

– Tên Vi Đông Đông à? _ Cô nhướn mày đầy hứng thú _ Có phải ba mẹ cô nàng đẻ liền một lúc mấy chục người rồi đặt tên bốn phương tám hướng phân phòng ngủ cho dễ không?

Tô Tử Lâm đến cạn lời với trí tưởng tượng hết sức phong phú của Vãn Hướng Khuê, day day trán cầu phúc cho Vi Đông Đông trên núi. Chưa biết chừng, vợ anh một ngày nào đó cao hứng lại chạy lên đó chọc người ta tức hộc máu mất.

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset