Bên trong là một mảnh tối om. Lam Uyên mất một chút thời gian mới thích ứng được với bóng tối, đi tìm công tắc bật điện lên.
Ánh sáng neon dịu nhẹ nhanh chóng tràn đầy trong căn hộ cao cấp 100 mét vuông. Nội thất vốn dĩ gọn gàng nay đều bị xáo trộn một cách điên cuồng. Chiếc sofa bị lật ngược trong một góc phòng, sách cùng đồ đạc lung tung mỗi chỗ một ít. Khắp nơi đều là mảnh vỡ, không nhìn ra nó trước đây từng là thứ gì. Vẫn không thấy Dạ Trạch đâu…
Lam Uyên lập tức lao tới phòng ngủ của Dạ Trạch. Thấy anh nằm trên giường tĩnh lặng, bố trí không có dấu hiệu khác lạ, trong lòng buông xuống một chút, thở ra nhẹ nhõm.
Cô vén mái tóc đen dày ra sau tai, rón rén bước vào trong nhìn qua anh.
Nhưng mà, nhìn thấy anh, cô thật không tài nào an tâm được nữa. Dạ Trạch mặt tái nhợt co mình trong lớp chăn bông, trên trán đổ mồ hôi không ngừng, mái tóc bị dính mồ hôi đã bết lại thành mảng, tựa như rất lâu rồi anh không có tắm rửa qua.