Chương 33

Chương 33

Lam Uyên mang hai cốc cháo lớn lên phòng bệnh. Dạ Trạch vẫn chưa tỉnh lại, cô đành ăn trước vậy…

Mươi phút sau, mẹ Lam mở cửa đi vào, trên người vẫn mặc dở bộ đồ ở nhà. Đây là chứng minh mẹ cô vừa nhận tin lập tức chạy tới đây xem rồi.

Cô nói sơ qua tình trạng của Dạ Trạch cho mẹ, khẳng định anh không thể đi ngủ với giun được, bà mới yên tâm ngồi xuống.

Tô Hiên gọi cho Lam Uyên, nức nở trong điện thoại:

– Chị, nhà em xảy ra hỏa hoạn. Mẹ và anh Tô Kiệt…

Nói đến đây, Tô Hiên òa lên nghẹn ngào.

– Em bình tĩnh lại, gọi trung tâm cứu hộ cứu nạn khẩn cấp, sau đó tìm nơi an toàn đứng yên ở đó. Tuyệt đối không được tìm chết nghe chưa?

Lam Uyên nghe Tô Hiên “Vâng” rồi run rẩy cúp máy. Cô quay sang phía mẹ nói vài câu, vội vã chạy ra ngoài bắt xe tới nhà họ Tô.

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset