Chương 34

Chương 34

Lam Uyên đến hiện trường thì lửa đang được cứu hỏa dập tắt dần, Tô Hiên cùng Tô Lâm lên xe cứu thương đưa Tô Kiệt vào viện.

Lúc đóng khoang xe chở bệnh nhân lại, Tô Hiên nhìn thấy cô lập tức ủy khuất òa lên khóc.

Lam Uyên lên xe, nhìn rõ tình trạng Tô Kiệt: một thân toàn máu thịt lẫn lỗn, chiếc áo phông từng là màu trắng dính tro bụi nhem nhuốc, bị cháy tơi tả còn một nửa. Tay trái nhìn qua bỏng rất nặng, thô tục mà nói thì chính là y hệt một tảng thịt người nướng chín trên lửa đỏ.

Cô không dám nhìn tới nữa, quay sang an ủi Tô Hiên. Em gái nhỏ hoạt bát ngày nào đột nhiên biến thành bộ dáng này khiến cô trong lòng xót xa.

Tô Lâm ngồi phía đối diện im lặng, trân trân nhìn tới Tô Kiệt hôn mê trên cáng. Hiện tại anh cả bị thương không rõ tình hình, mẹ táng thân trong biển lửa không biết sống chết, em gái còn bị sốc chưa hoàn hồn, anh không thể yếu lòng, không thể để cho chị Lam Uyên thêm một gánh nặng.

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset