Chương 4

Chương 4

Gần trưa, mẹ Lam đến thăm con gái rượu, nhân tiện giục giã cô tìm bạn trai.

Không phải lần đầu tiên bà giục cô, chẳng qua cô chẳng để vào tai thôi. Mới tháng trước, trước khi cô lên đường sang Thượng Hải, mẹ cùng cô cãi vã một trận lớn về cái vấn đề mang tính ‘duy trì nòi giống’ này. Đây cũng là lí do cô về nước rồi cũng không qua nhà bố mẹ.

Mẹ Lam lại ngọt nhạt tỉ tê với con gái:

– Anh Huy con bác Vân bạn cô Nguyệt Anh học cùng đại học của mẹ năm nay hai mươi bảy, vừa tốt nghiệp Thạc sĩ từ Úc về. Hôm nào rảnh con đi với mẹ qua thăm anh ấy một lát đi.

Lam Uyên im lặng, cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể. Đột nhiên, mẹ Lam vỗ xuống bàn:

– Còn có sáng nay bạn con tới thăm, cái cậu Vân Triệt gì đấy… Mẹ nói cho cậu ta địa chỉ căn hộ con đang ở rồi, sau này có thể trực tiếp qua gặp con.

– Hả?

Lam Uyên trợn tròn mắt, mẹ nói cho Vân Triệt địa chỉ nhà cô rồi???

– Mẹ nói con nghe, Uyên Uyên. Thật ra mẹ thấy cậu trai sáng nay dáng dấp cao ráo, mặt mũi không tồi, ăn nói dễ nghe. Con đã từng suy nghĩ tới với cậu ta ở chung một chỗ sẽ thế nào chưa?

Cô rốt cục không nhịn nổi cắt ngang lời mẹ đang dông dài suy tính:

– Vân Triệt là mối tình đầu của con, chia tay nhiều năm trước rồi. Mẹ, mẹ bỏ cái suy nghĩ gán ghép con với cậu ta đi. Không có khả năng đâu!

Mẹ Lam vẻ mặt ngờ vực nhìn cô, thật sự không nhìn ra con gái bà nói thật hay đùa, đành thở dài một cái:

– Tối Chủ Nhật sắp xếp thời gian đi thăm anh Huy với mẹ.

– Tối Chủ nhật con đi họp lớp! _ Lam Uyên thản nhiên lấy cớ, không ngại đem họp lớp ra là bình phong. Dẫu sao mẹ cũng không quản cô có đi thật hay không.

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset